“Đúng vậy! Tối hôm qua cùng nhau ngủ đấy!” Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo khiêu khích nói! Hàn Văn Hạo đón gió biển lạnh lẽo, nhìn ánh mắt sáng ngời xẹt qua sợi tóc dài, ánh mắt của hắn chớp một cái, duỗi ngón tay, khều sợi tóc, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, động tác vô cùng mập mờ.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết nhíu mày, nhìn bộ dáng kia của hắn, hỏi: “Anh muốn làm gì?” “Thật cùng nhau ngủ sao?” Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn Hạ Tuyết chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng hỏi. Hạ Tuyết trừng mắt nói: “Đúng vậy! Cùng nhau ngủ đấy! Thì thế nào? Anh đừng nói với tôi, bởi vì tôi sinh con gái cho anh thì tôi không thể cùng đàn ông khác ngủ chung! !” Hàn Văn Hạo cắn răng, đột nhiên cúi đầu muốn hôn lên môi của cô, ai ngờ Hạ Tuyết nhanh chóng che môi của mình, trừng mắt nhìn hắn! Hàn Văn Hạo cúi đầu cách lòng bàn tay nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn kỹ thái độ của cô, dù sao hắn biết cô gái này không thích mình, nhưng hắn tiếp tục cùng Hạ Tuyết giữ khoảng cách mập mờ, nói: “Thế nào? Sợ tôi à?” Hạ Tuyết đẩy Hàn Văn Hạo ra một chút, ngẩng cao đầu nhìn hắn nói: “Tôi không sợ anh! ! Nhưng tôi không thể tùy tiện như vậy! Tối hôm qua tôi cùng đàn ông của mình hôn môi, nhưng bây giờ anh muốn hôn môi! ! Xin anh tôn trọng tôi một chút! !” Ngón tay Hàn Văn Hạo xẹt qua đôi môi hình cung trơn mềm của cô, nói: “Mỗi lần thấy con gái đáng yêu như thế, là tôi muốn hôn cô!” Ánh mắt Hạ Tuyết có chút hòa hoãn.
.
.
.
.
. “Có lẽ vì yêu thích Hi Văn ngoài dự liệu của tôi, cho nên chú ý đến cô một chút.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Hạo nói thẳng. “Hừ! Nếu tôi sinh ra con bé ngu ngốc, anh muốn ném tôi xuống biển phải không?” Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo hỏi. Hàn Văn Hạo hơi nheo mắt nhìn Hạ Tuyết nói: “Có thể.
.
.
.
.
.” “Anh.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra, ai ngờ Hàn Văn Hạo khẽ cắn răng, siết chặt eo nhỏ của cô, kéo cô sát gần mình, mạnh mẽ hỏi: “Tối hôm qua, cô không có ngủ với hắn phải không? Hắn hôn cô sao ? Hắn có xé quần áo của cô không?” “Anh quan tâm chuyện này làm gì? Anh là đàn ông thuần khiết sao? Đồ xấu xa!! Anh và vị hôn thê của anh có lên giường không? Anh nói cho tôi biết sao?” Hạ Tuyết đẩy hắn ra, tức giận hỏi. “Tôi cùng cô ấy lên giường! !” Hàn Văn Hạo nói ngay! “Hừ! !” Hạ Tuyết hừ lạnh, gỡ tay Hàn Văn Hạo, nhưng hai tay của người đàn ông này thật sự rất mạnh, ôm cô rất chặt, cô dậm chân tức giận hét to: “Anh muốn làm gì ? Rốt cuộc anh muốn làm gì ?” Hàn Văn Hạo khẽ cắn răng, nhìn chòng chọc Hạ Tuyết nói: “Cô gái đáng chết này, yêu người đàn ông khác, lại cùng một người đàn ông khác lên giường, sau đó sinh con gái cho tôi ! !” Hạ Tuyết vừa nghe xong, cô cau mày, tức giận hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì ?” Hàn Văn Hạo hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Không muốn nói gì, cô đúng là người phụ nữ như vậy!!” Hạ Tuyết nhíu mày, không hiểu nhìn hắn nói: “Anh làm gì thế? Nói chuyện kỳ quái như vậy?” Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, do dự một lúc, chậm rãi nói: “Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện”. Hạ Tuyết vừa nghe, cảm thấy thú vị, cô ôm vai hỏi: “Ơ? Đây là thế nào? Hàn Tổng giám đốc vĩ đại cũng có lúc thương lượng chuyện với người khác sao?” Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại. “Nói đi!” Hạ Tuyết quay đầu đi, ôm vai ngắm phong cảnh nói. Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, nói với Hạ Tuyết: “Tôi muốn.
.
.
.
.
.
mua cho con gái một chút quà nhỏ, muốn cô sắp xếp thời gian, để tôi tìm hiểu con gái một chút!” Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
. .