Hàn Văn Vũ lái xe thắng gấp trước cửa Phòng Tổng Thống, sau đó đi nhanh về phía trước! Thanh Nhã cùng người giúp việc, sớm đã chờ một lúc lâu, vừa thấy Hàn Văn Vũ đến, lập tức mở cửa nói: “Hàn tiên sinh, Hạ tiểu thư đang tắm, cô ấy căn dặn nếu ngài đến, mời ngài đến phòng khách ngồi chờ!” “Uh`m!” Hàn Văn Vũ đáp lời, lập tức đi vào phòng khách, nhìn thấy Daniel mặc áo sơ mi kẻ sọc, tay phục đen bó sát người trông rất đẹp trai, cổ áo mở ra, trêи cổ choàn chiếc khăn màu xanh đậm, đang tao nhã ngồi dựa trêи sofa gần cửa sổ sát đất, vẻ mặt chăm chú nhìn văn kiện, tối nay sau khi biết chân tướng Hàn Văn Vũ phát giác người đàn ông này rất đẹp trai`! Daniel nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Văn Vũ, hắn mỉm cười đặt văn kiện xuống, đứng dậy, vươn tay về phía Hàn Văn Vũ, lễ phép khách khí nói: “Hoan nghênh anh đến.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ cũng vươn tay, bắt tay với Daniel, thâm sâu cảm thán nhìn hắn nói: “Thật sự.
.
.
.
.
.
Cám ơn anh.
.
.
.
.
.
Cám ơn anh có thể tiếp nhận Hạ Tuyết, và đứa bé kia, tôi không biết các người gặp nhau thế nào, nhưng bây giờ, tôi thật sự.
.
.
.
.
.” Daniel nghe Hàn Văn Vũ nói, mỉm cười, sau đó vỗ nhẹ vai của hắn nói: “Mời ngồi!” Hàn Văn Vũ thâm sâu liếc mắt nhìn Daniel, có chút kϊƈɦ động ngồi trêи sofa, nhìn hắn nói: “Tôi thật sự rất tò mò, anh quen biết Hạ Tuyết trước khi sinh bảo bối, hay sau khi cô ấy sinh bảo bối?” Daniel ngồi trêи sofa, nhìn Hàn Văn Vũ, đột nhiên có chút cảm động nói: “Bên cạnh cô ấy, rốt cuộc đã có người hỏi đến chuyện từng xảy ra sáu năm trước rồi.
.
.
.
.
.
Tôi rất cảm động, bởi vì tôi luôn cảm thấy chỉ có tận mắt chứng kiến những chuyện xưa, mới biết cuộc sống của cô ấy rất cô đơn.
.
.
.
.
.” “Sáu năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hàn Văn Vũ vội vàng nói. Daniel mỉm cười ngồi trêи sofa, nhìn chiếc đèn bàn kiểu Châu Âu, phát ra ánh sáng màu vàng, sau đó nhớ Hạ Tuyết ở sáu năm trước, tim của hắn không khỏi mềm nhũn, hắn có chút kϊƈɦ động, cười nói với Hàn Văn Vũ: “Sáu năm trước, tôi đến một thị trấn nhỏ cổ xưa quay phim, ở một tình huống vô cùng trùng hợp, đã gặp được Hạ Tuyết, cho tới bây giờ tôi cũng không thấy được một người mẹ xinh đẹp như Hạ Tuyết! ! Thật đáng yêu, cô ấy mặc một bộ quần áo thể thao, cố gắng ôm bụng bầu 8 tháng, giống như một quả trứng đứng trước mặt tôi, ánh mắt nhấp nháy lóe sáng, rất đáng yêu.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ cũng đột nhiên cười, hốc mắt đỏ lên, hỏi: “Lúc đó cô ấy chỉ một mình sao? Cha đứa bé đâu?” Daniel lập tức im lặng, trong lòng chua xót cười nói: “Lúc tôi gặp cô ấy, cô ấy một mình sống ở một thị trấn nhỏ, mở một quán cà phê, mang theo em trai 3 tuổi, cuộc sống mỗi ngày rất nhàn nhã, dường như cha đứa bé chưa từng tồn tại.
.
.
.
.
.
Cô ấy một mình rất kiên cường sống qua ngày, thỉnh thoảng nhắc tới cha đứa bé, lúc ấy ánh mắt của cô ấy vô cùng mờ mịt, vô cùng thê lương, lại vô cùng bất đắc dĩ.
.
.
.
.
.” Trái tim Hàn Văn Vũ đau nhói, hai tay nắm chặt, tức giận nói: “Tại sao lúc ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không nói với tôi?” Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: “Cô ấy rất tự lập, có nghĩ cách riêng, không muốn thiếu nợ người khác, tôi còn nhớ rõ, ngày đó sinh Hi Văn là bởi vì tôi gây ra một tai nạn nhỏ, hôm đó cô ấy phát hiện mình đau bụng, nhưng vẫn đuổi tôi đi, dường như cô ấy rất sợ người khác đối xử tốt với cô ấy, lúc ấy, tôi cũng hiểu một chút, sau khi bị ép buộc bất đắc dĩ đi khỏi, bầu trời đột nhiên đổ mưa to, mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, trong lòng của tôi luôn cảm thấy chẳng lành, cảm thấy cô ấy sẽ xảy ra chuyện, tôi liền đi dọc theo đường rừng chuối trở về, đã thấy cô ấy nằm trong mưa dưới đất, khắp nơi đều là máu khắp, cô ấy đã bất tỉnh, đã hôn mê.
.
.
.
.
.
cả đời tôi cũng không quên được hình ảnh đó, quá kinh ngạc, quá rung động lòng người.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ khϊế͙p͙ sợ nghe chuyện này, căng thẳng hỏi lại: “Sau đó thế nào? Là anh cứu cô ấy hả?” Daniel cười khổ nói: “Chuyện này do tôi mà ra, không thể nói là cứu, là lỗi của tôi, là chuyện tôi nên làm.
Lúc ôm cô ấy đến bệnh viện, đứa bé đã thuận lợi sinh ra, cô ấy lại đột nhiên bị mất máu rất nhiều! ! khi đó tôi canh giữ bên ngoài phòng bệnh, nhìn Hi Văn đáng yêu vừa mới được sinh ra, nhưng có thể mất mẹ, trái tim của tôi đau đớn, rất đau!” Hốc mắt Hàn Văn Vũ kịch liệt nóng lên, cúi xuống, hai tay ôm trán, giọng nói khàn khàn: “Đứa ngốc này! Tại sao muốn một mình mình đối mặt với chuyện này? Tại sao?” Daniel lại mỉm cười nói: “May mắn mọi chuyện đã qua, đứa bé sinh ra, cô ấy rất kiên cường, vừa chăm sóc đứa bé, vừa chăm sóc em trai 3 tuổi, anh chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cô ấy thỏa hiệp, nhưng tôi biết rõ, lúc cô ấy một mình mang chiếc ghế nhỏ, ôm đứa bé ở trong sân phơi nắng, nhìn trời xanh mây trắng, trong lòng không khỏi chua xót và khóc thầm.
.
.
.
.
.
Trêи thế giới này, không có ai có thể kiên cường tuyệt đối, bởi vì trái tim vốn rất mềm yếu! Cô ấy đã rất không dễ dàng rồi !” Hàn Văn Vũ bắt đầu kϊƈɦ động run rẩy, hắn thở dài một hơi, không thể tin nổi, nghẹn ngào nói: “Tuổi còn quá trẻ, một thân một mình chịu đựng tất cả mọi chuyện, có biết bao mệt mỏi? Rốt cuộc người cha chết tiệt của đứa bé là ai?” Daniel cũng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Ở chung với cô ấu sáu năm, cho tới bây giờ tôi cũng không hỏi chuyện có liên quan đến cha của đứa bé, cô ấy luôn một mình yên lặng chịu đựng tất cả, nhưng trong lòng cô ấy, luôn vô cùng áy náy với đứa bé, may mà Hi Văn vô cùng kiên cường, là một đứa bé rất đáng yêu!” Hàn Văn Vũ bỗng nhiên kϊƈɦ động ngẩng đầu nhìn Daniel, nghiêm túc khẩn cầu nói: “Tôi có thể gặp mặt đứa bé không?” “Đương nhiên!” Daniel lập tức cười nói: “Đứa bé này là đứa bé tuyệt nhất trêи thế giới, thường xuyên cùng cha tôi đi đến các nước, vô cùng giống tiểu thục nữ Pháp, cử chỉ tao nhã đáng yêu, chỉ tiếc, mẹ con bé không thích con bé trưởng thành như vậy, cho nên hai người thường xuyên cãi nhau!” Hàn Văn Vũ lại nhịn không được nở nụ cười, vừa rồi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Hạ Tuyết đứng một bên, giống như không có việc gì, nói: “Đang nói một chút chuyện cũ sao?” .