Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 193






Tôn Minh và Trương Kính Trung ngồi trong tiệm cà phê nhỏ, nhìn chăm chú Hạ Tuyết.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết cũng có chút ngượng ngùng ôm Hi Văn bé bỏng vào trong ngực, nhẹ nhàng đong đưa cho nó ngủ, vừa cho con gái ngủ, vừa có chút ngượng ngùng nhìn Tôn Minh và Trương Kính Trung …… Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của bọn họ, cô không biết nói gì cho phải, căng thẳng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đong đưa con gái.

.

.

.

. “Hóa ra cô trốn đi là vì cô mang thai sao?” Tôn Minh không thể tin được nhìn Hạ Tuyết hỏi. Hạ Tuyết ngượng ngùng cười cười, im lặng gật đầu. Tôn Minh tức giận thở dài, lại tiếp tục nhìn bộ dáng này của Hạ Tuyết và đứa bé thật đáng yêu, lẽ ra biết là không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cha của đứa bé là ai?” Hạ Tuyết sửng sốt, dịu dàng nói: “Tôi và cha của nó đã tách ra.

.

.

.

.

.” Trương Kính Trung nhìn đứa bé trong lòng Hạ Tuyết, giật mình kinh ngạc nói: “Một năm qua, cô một mình mang thai rồi sinh con và chăm sóc nó?” Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Daniel bên cạnh, cười khổ nói: “May mắn Daniel đã giúp tôi lo lắng …… chắc là nhìn tôi rất đáng thương đi.

.

.

.

.

.” “NO! Cô là cô gái tốt đáng được người khác quý trọng!” Daniel lập tức nói. Trương Kính Trung và Tôn Minh cùng nhìn thoáng qua Daniel, lại nhìn Hạ Tuyết, vội nói: “Cô dự định cả đời sống ở chỗ này?” Hạ Tuyết khẽ chớp mắt, sâu xa nói: “Tôi còn có thể làm gì? Mang theo Bảo bối.

.

.

.

.

.

Tôi cũng không tính cùng người khác ở chung một chỗ …… Ở đây rất tốt, nhàn nhã, thoải mái.

.

.


.” Trương Kính Trung mỉm cười nhìn Hạ Tuyết chân thành nói: “Cô có biết.

.

.

.

.

.

Khi tôi nhìn thấy đứa nhỏ này, cảm thấy rất tán thưởng cô sao?” Hạ Tuyết ôm cô gái, nhìn Trương Kính Trung, ngây ngốc lắc đầu.

.

.

.

.

. “Chính là ngày đó trời đổ mưa, dường như cô không có việc gì, đứng trêи tảng đá ca hát.

.

.

.

.

.

trong ánh mắt rất bi thương, lại ca hát vô cùng êm tai.

.

.

.

.” Trương Kính Trung chân thành nói. Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhớ lại lúc cô một mình, mới đây đã rất lâu rồi? một cô gái nhỏ ngày ấy nay còn đâu? Trương Kính Trung chân thành nói với Hạ Tuyết: “Có lẽ trong cuộc đời người chúng ta, cũng có lúc cần nghỉ ngơi, chỉ là không thể để cho tâm linh nghỉ ngơi quá lâu, nếu nghỉ ngơi quá lâu, nhiệt huyết của cô sẽ biến mất …… Rõ ràng đó là thứ quý giá của con người, có một số người muốn có, vẫn không có thể có được.

.

.

.

.

.

tại sao cô muốn vứt bỏ?” Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nghẹn ngào nói: “Tôi không vứt bỏ, tôi có thể nhặt lên sao? Tôi còn có cơ hội nhặt lên sao? Tôi mang theo con gái, tôi có thể làm được gì?” Tôn Minh lại kϊƈɦ động nói: “Cô không cố gắng sao? Mặc kệ là khi nào, cô đều là Minh Cơ! Cô vẫn là Minh Cơ! Trong thế giới điện ảnh, đã có dấu chân của cô! Không thể phai mờ ! Cô là cô gái có thiên phú vô cùng, cố gắng một chút là có thể thành công! Nếu cô dũng cảm mang theo đứa bé xuất hiện, tôi nhất định sẽ giúp cô! !” Hạ Tuyết ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tôn Minh.

.


.

.

.

. Trương Kính Trung suy nghĩ một chút, nói: “Cho dù là thiên phú, vẫn là ở tương lai, tôi cảm thấy phải tiến hành học tập có hệ thống…… Nếu cô thật sự không buông tay ước mơ của mình, cố gắng phấn đấu thì tôi có thể giúp cô một chuyện.

.

.

.

.

.” Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Trương Kính Trung.

.

.

.

.

. Trương Kính Trung mỉm cười nói: “Tôi ở trong giới giải trí, có một chút sức ảnh hưởng, nếu cô thật sự có ý định đóng phim, tôi có thể gửi thư đến học viện Falkland nước Pháp, cho cô học tập diễn xuất thật tốt!” Hạ Tuyết rung động nhìn Trương Kính Trung, không thể ngờ bản thân mình lại có thể gặp được may mắn thế này, cô nhất thời sửng sốt, không biết nên làm gì cho tốt? vui sướиɠ qua đi, cô lo lắng nói: “Tôi và bảo bối phải làm sao? Còn em trai của tôi nữa.

.

.

.

.

.” “Hey!!” Daniel hưng phấn nói: “Tôi sẽ cố gắng hỗ trợ tối đa cho cô! ! Đó là một trường học vô cùng tốt, hầu hết tập trung các nhà làm phim tốt nhất thế giới!! Cô nhất định phải tiếp nhận! ! Tôi hỗ trợ cho cô! ! Nhất định là vậy!!! Không cần bị áp lực!! chuyện của Hi Văn, tôi cũng có phần trách nhiệm! ! Làm ơn! ! Tiếp nhận đi! ! Trong lòng tôi cô là con chim xanh, nhất định giương cánh bay cao ! !” Trong đầu Hạ Tuyết lập tức loạn cả lên, nhìn Daniel nói: “Đi nước Pháp?” “Đi nước Pháp!! Tin tưởng tôi !! Nơi đó thuộc về cô!” Daniel hưng phấn nói. Hạ Tuyết nhất thời sửng sốt nhìn Tôn Minh và Trương Kính Trung, hai người bọn họ cũng nhìn cô mỉm cười gật đầu nói: “Cố lên đi! ! Đã trải qua khổ cực như vậy thì còn sợ gì? học tập cho tốt, sẽ có một khoảng trời chờ cô! !” Hạ Tuyết cắn môi dưới, ánh mắt rối loạn chớp chớp, thở dốc một hơi, cúi đầu nhìn con gái.

.

.

.

. Trương Kính Trung mỉm cười nói với Hạ Tuyết: “Nếu bản thân cô không có ước mơ, tương lai làm sao đem cánh ước mơ, truyền cho con gái? Thế giới này thật rộng lớn …….

Chờ cô đi ra ngoài, tự nhiên tất cả là trời cao biển rộng rồi……..” Hạ Tuyết còn suy nghĩ một chút, cắn răng nhìn bọn hắn.

.

.

.


.

. Tất cả mọi người căng thẳng nhìn Hạ Tuyết.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết từ trong tiệm cà phê nhìn ta bầu trời xanh thẳm bên ngoài.

.

.

.

.

. ****************** Sân bay! Hạ Tuyết ôm Hi Văn, Daniel nắm tay Hạ Hân, giống như một nhà bốn người đứng ở lối vào sân bay, nhìn Tôn Minh và Trương Kính Trung, Hạ Tuyết nghẹn ngào nắm tay em trai đi tới trước mặt bọn họ, khóc nói: “Cả đời này Hạ Tuyết chịu rất nhiều đau khổ, nhưng vào lúc này, không còn đau khổ nữa, trải qua rất nhiều đau khổ và mệt mỏi, đều đáng giá, tôi vô cùng cảm ơn hai người thầy đã quan tâm tôi, Hạ Tuyết nhất định học tập thật tốt, không phụ lòng mong mỏi của mọi người! Cám ơn thầy!” Hạ Tuyết vừa nói xong, nước mắt rơi xuống, kéo tay em trai, cúi thấp người 90 độ cám ơn hai người.

.

.

.

.

. “Cám ơn ông nội.

.

.

.

.

.” Hạ Hân cũng nói lời cảm ơn cùng chị. “Tốt! Tốt! Học tập cho tốt, sau khi học thành công, đem bản thân mình cống hiến cho điện ảnh! ! Chúng ta đều là người của điện ảnh, tự nhiên sẽ bảo vệ cô như chim non! ! Tương lai còn rất dài, nhớ khi gặp khó khăn, cắn răng chịu đựng! hiểu không?” Trương Kính Trung cẩn thận dặn dò. Hạ Tuyết rơi lệ gật đầu nói: “Đã hiểu.

.

.

.

.

.” Tôn Minh nhẹ nhàng tiến lên, ôm cô gái này một chút, vỗ vỗ vai cô nói: “Cố lên! ! Cố lên! !” Hạ Tuyết đột nhiên cười, gật đầu! “Đã đến giờ, chúng ta phải lên máy bay rồi !” Daniel đi tới trước mặt Hạ Tuyết, ôm nhẹ vai cô nói. Hạ Tuyết nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn bọn Tôn Minh, rốt cuộc hạ quyết tâm ôm con gái, nắm tay em trai lưu luyến xoay người rời khỏi …… lúc Hạ Tuyết sắp đi vào lối đi lên máy bay, nắm tay em trai quay đầu vẫy tay nói với Tôn Minh và Trương Kính Trung: “Hẹn gặp lại.

.

.

.

.

Hẹn gặp lại.

.


.

.

.

.

Vài năm sau, chúng ta gặp lại.

.

.

.

.

.” Trương Kính Trung và Tôn Minh cùng vẫy tay.

.

.

.

.

. Hạ Tuyết ôm con gái lau khô nước mắt, quay đầu nhìn vùng trời màu xanh ngoài sân bay, kiên quyết nói: ” Hẹn gặp lại.

.

.

.

.

.

Tôi sẽ trở về.

.

.

.

.

.

Tôi nhất định sẽ quay về.

.

.

.

.

.” Cô vừa nói xong, mạnh mẽ xoay người, dắt tay em trai, ôm con gái, đi vào lối đi lên máy bay! ! .