Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 177







Sáng sớm hôm sau!

Hàn Văn Vũ mơ hồ, trằn trọc, ngủ rất không ngon giấc, dường như có tiếng động nhỏ, mặt hắn chôn ở gối, nhẹ nhàng chau mày, nghĩ trong nhà không có ai, làm sao có thể có tiếng động được, nhưng hắn dần dần nghe tiếng hát ngọt ngào . . . . . .

Chuyện hôm qua như dòng nước chảy về đông

Mãi xa ta không sao giữ được.

Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền

Làm rối cả lòng ta”

Rút dao chém xuống nước.


Nước càng chảy mạnh.

Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.

Gió sớm mai thổi đi bốn phương.

Xưa nay chỉ thấy người nay cười.

Có ai nghe thấy người xưa khóc đâu. . . . . .”

Hai tiếng Ái Tình thật cay đắng

Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô

Như đôi uyên ương bươm bướm

Sống ở trêи đời đã là chuyện điên rồ

Sao còn muốn lên tận trời xanh?

Chi bằng ngủ yên trong giấc mộng ngàn thu…

Hắn nhô đầu lên, mơ hồ nghĩ mình có phải đang nằm mơ hay không? Hắn lập tức từ trêи giường nhảy xuống, chân trần chạy xuống lầu, nhìn thấy phòng khách trống không, hắn nhướng mày. . . . . .”Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?”

Hàn Văn Vũ từng bước đi xuống bậc thang, nhìn xung quanh phòng khách, một người cũng không có, hắn thở dài, cười khổ nói: “Mình còn cho rằng cô nhóc chết tiệt kia đã tới nhà?”

Hắn thất vọng vừa định đi lên lầu, đột nhiên lúc xoay người, trong nháy mắt, sửng sốt, ngạc nhiên đi tới phòng bếp, nhìn thấy trêи bàn đầy thức ăn bữa sáng, vô cùng ngon. . . . . . Còn có một phong thư màu lam. . . . . . Hắn tò mò cầm lấy kia phong thư, lấy ra tờ giấy, nhìn trêи mặt giấy chữ viết xinh đẹp viết rằng: “Văn Vũ, thật sự tôi không nỡ rời xa anh, bởi vì ngày đầu tiên quen biết anh, anh đã không ngừng giúp đỡ tôi, cho tôi đến sống trong ngôi nhà ấm áp của anh, quan tâm tôi, bao dung tính tình của tôi, thương yêu đặt tôi vào lòng, trong cuộc đời tôi, mỗi người thương yêu tôi, tôi đều muốn quý trọng thật tốt, nhưng làm thế nào đây? cuộc sống vốn là như vậy, càng không ngừng mất đi, có được lại mất đi, lại có được . . . . . . Tôi thật sự không nỡ rời xa anh, nhưng tôi phải rời khỏi, mang theo em trai mình đi tìm cuộc sống mới. . . . . . Có lẽ anh không hiểu, tại sao vào thời khắc này, tôi lại buông tha cơ hội sống tốt đẹp nhất, cơ hội khó có được một lần …… nhưng tôi muốn nói cho anh biết, tôi mất đi là bởi vì tôi muốn có được. . . . . . Có được thứ càng quý giá hơn. . . . . . Con đường tương lai của tôi có thể sẽ gian nan, nhưng tôi hi vọng mình có thể cắn răng chịu đựng, nhiều năm sau, chúng ta có thể giống như bạn bè, một lần nữa đoàn tụ. . . . . . Tôi sẽ nhớ đến anh, giống như nhớ cha mẹ của mình.


Hốc mắt Hàn Văn Vũ đỏ lên, tay run rẩy nắm lá thư màu xanh nhạt, quay đầu nhìn về phía vườn hoa nhỏ, nhớ đến cô bé thường xuyên đứng trêи tảng đá nhỏ, nụ cười sáng lạng, ngọt ngào, vui vẻ cất giọng hát ngọt ngào trong vắt . . . . . .

*****

Bệnh viện!

Hàn Văn Kiệt tựa vào trước cửa sổ văn phòng, nhìn mảnh đất trống dưới lầu kia, có mấy đứa bé đang ở ngay dưới gốc cây Dương đấp hình người tuyết …… Một trận gió lùa vào, lùa qua mái tóc trêи trán hắn, quét qua ánh mắt thẫn thờ của hắn, quét lên lá thư xanh trước bàn. . . . . . Còn có mấy trái cam màu vàng, và một đôi găng tay màu đen. . . . . . Hắn thẫn thờ nhớ đến buổi sáng này, lúc hắn vừa trở về, đã nhìn thấy phong thư này. . . . . .

“Bác sĩ Hàn, mấy trái cam trêи bàn, anh phải ăn hết nha…, bởi vì tôi dụng tâm hái cho anh, đối với anh, tôi vô cùng cám ơn, trong cuộc đời tôi, lúc tôi tuyệt vọng, mất mác, thống khổ nhất, cũng có anh làm bạn bên cạnh tôi, lúc chúng ta gặp nhau, tôi bi thương nhất, tôi thật sự tiếc nuối, thời gian vui vẻ cùng một chỗ với anh thật quá ít, mỗi khi tôi quay đầu lại, lúc nhớ tới anh, tôi không nhịn được phải rơi nước mắt, thật xin lỗi anh…… Cám ơn trêи thế giới này còn có người, biết tôi mang thai bí mật, để cho tôi không cảm thấy cô đơn rời khỏi, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bảo bối thật tốt, bảo bối nhất định có thể thuận lợi sinh ra, tôi, đứa bé và em trai nhất định kiên cường, dũng cảm mà sống, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng nhất định cắn răng chịu đựng. . . . . . Giống như lúc chúng ta mới gặp nhau, nếu còn sống, phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, can đảm để sống. . . . . . đôi găng tay màu đen kia, tôi đã cất giữ tận đáy lòng, giống như sự ấm áp trong lòng bàn tay anh lần cuối, bàn tay bác sĩ Hàn rất ấm áp . . . . . . tôi không nỡ rời xa, nhưng tôi vẫn phải nói lời từ biệt, có lẽ chúng ta vĩnh viễn sẽ không gặp nhau nữa rồi. . . . . . bác sĩ Hàn, một lần nữa tôi chúc anh và Mộng Hàm tiểu thư hạnh phúc mỹ mãn. . . . . .”

*****

Hai bóng dáng đi trong tuyết. . . . . .

Gió lốc gào rít. . . . . .

Hạ Tuyết tay trái kéo rương hành lý nặng, tay phải nắm tay đứa em trai ba tuổi hướng sân ga đi đến. . . . . .

“Chị ơi, chúng ta phải đi tới nơi nào đây?” Hạ Hân ngẩng đầu, khờ dại hỏi Hạ Tuyết.


Hạ Tuyết quay đầu, mở to mắt hai đẫm lệ nhìn Hạ Hân, nghẹn ngào cười nói: “Chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xinh đẹp, nơi đó chúng ta có một ngôi nhà nhỏ, có lò sưởi, có giường nhỏ vô cùng ấm áp, còn có ghế sofa nhỏ, có rất nhiều đồ chơi cho Hạ Hân. . . . . .”

Hạ Hân khờ dại cười rộ lên, vui vẻ hỏi: “Thật sao?”

“Ừ!” Hạ Tuyết ha ha ha cười, mắt nhìn thấy phía trước con đường dài mênh mang, thở dài một hơi, nói: “Em trai, chúng ta sẽ sống tốt. . . . . . Chúng ta phải kiên cường lên, chúng ta phải can đảm lên. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Đừng sợ. . . . . .”

“Dạ!” Hạ Hân lập tức gật đầu, một tay ôm con gấu bông của mình, một tay nắm chặt tay chị, trời lạnh run run.

“Có phải rất lạnh không?” Hạ Tuyết đau lòng nhìn em trai.

“Dạ!” Hạ Hân đáp lời.

Hạ Tuyết lập tức cởi áo khoác mình ra, sau đó choàng trêи người em trai, ôm lấy nó, đặt trêи rương hành lí của mình, cười nói: “Hạ Hân ngồi chắc, chị kéo Hạ Hân đi nhé!”