“Anh muốn đến đón tôi, một mình tới thôi, hà tất phải hai người?” Cẩn Nhu nhàn nhạt nói.
“Dù sao cô đã nhìn quen rồi. . . . . .” Trong xe, Hậu Chí Hùng ôm cô gái mười mấy tuổi, thờ ơ liếc mắt nhìn cô vợ nói: “Lên xe! Đứng nơi đó giống xác chết, cho tới bây giờ tôi cũng chưa gặp qua cô gái không tính thú vị giống như cô vậy! !”
Cẩn Nhu nắm chặt tay, cắn chặt răng nói: “Trong xe của anh có nhiều người, tôi làm sao lên xe?”
“Vậy thì cùng chen chúc, nhìn chúng tôi biểu diễn………..” Hậu Chí Hùng đắc ý kêu lên!
Cẩn Nhu nắm chặt tay, ánh mắt rưng rưng nói: “Nếu không thích tôi, ly hôn đi. . . . . . . . .”
“Cô nằm mơ, suốt đời cô cũng là người phụ nữ của Hậu Chí Hùng tôi!! Cô nghĩ cũng đừng nghĩ chạy khỏi tôi!!” Hậu Chí Hùng tức giận nói! !
Nước mắt Cẩn Nhu rơi xuống. . . . . .
“Còn không lên xe? Giả chết sao? Ở trêи giường giả chết, cô giống vô cùng rồi!!” Hậu Chí Hùng tức giận nói. . . . . .”Cô đừng tưởng là tôi không biết trong lòng cô có người khác, nhưng cô gả cho tôi, cô cũng đừng có suy nghĩ khác! ! Cô đừng nằm mơ!! Nếu cô dám hồng hạnh vượt tường với lão tử, lão tử đem cô ………..”
“Rào ……..” một thùng nước lạnh trực tiếp hướng trêи người Hậu Chí Hùng và cô gái kia hắt qua . . . . . .
“A………….” Hậu Chí Hùng và cô gái trẻ tuổi giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy một cô gái mặc áo khoác đen, hét to: “Chết xa một chút…….ông già chết tiệt! ! Ông cho ông là ai ?”
“Cô là ai? Dám hắt nước lên người tôi ?” Hậu Chí Hùng tức giận nhảy ra xe, chỉ vào Hạ Tuyết hét lên!!
Cẩn Nhu giật mình nhìn Hạ Tuyết, hốc mắt đỏ lên. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Hậu Chí Hùng kêu hô: “Ông quản tôi là ai sao! Tôi lập tức dùng di động chụp bộ dáng xấu xa của ông! ! Tôi muốn ọi người xem, nhìn xem các người làm chuyện xấu!!”
“Cô . . . . . cô, cô dám. . . . . .” Hậu Chí Hùng che chở cho cô gái trẻ bị ướt nhem sau lưng, chỉ vào Hạ Tuyết kêu to: “Rốt cuộc cô là ai? ? Cô dám đùa giỡn tôi ? Cô chờ đó. . . . . .”
Hậu Chí Hùng lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, muốn gọi cho bọn vệ sĩ, đột nhiên trước mặt có hai bóng đen áp sát, lạnh lùng nhìn Hậu Chí Hùng nói: “Ông muốn tìm ai?”
“Các người. . . . . .” Hậu Chí Hùng bỗng nhiên có cảm giác bọn hắn nhìn quen mắt, lại trong lúc này nhớ không nổi, nhưng vô cùng e ngại nói: “Tìm ai? Hắt nước lên người tôi, giờ muốn ức hϊế͙p͙ người?”
Hứa Mặc và Nhậm Phong không lên tiếng, lạnh lùng nhìn ông ta. . . . . .
Trong lòng Hậu Chí Hùng đột nhiên lạnh lẽo, ông ta lau mồ hôi trêи trán nói: “Dám trừng mắt với tôi? Các người không muốn sống nữa đúng không? Cẩn Nhu, bọn hắn là ai? Cô giỏi nhỉ, dám tìm một nhóm người để đối phó tôi ?”
Cẩn Nhu gắt gao nhìn Hạ Tuyết, sau đó tức giận, đưa tay đánh rớt di động của Hạ Tuyết . . . . . .
Hạ Tuyết không để ý đến Cẩn Nhu, cầm điện thoại lên. . . . . .
Cẩn Nhu lại đánh rớt di động của nàng . . . . . .
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhặt điện thoại của mình trêи mặt tuyết . . . . . .
“Chuyện này cô cũng không hiểu sao?” Cẩn Nhu đột nhiên tức giận khóc nói với Hạ Tuyết: “Nhìn thấy bạn tốt như thế này, nếu cô thật sự suy nghĩ vì tôi, xin cô im lặng tránh xa không được sao? Mà không phải ở nơi này giống như đấng cứu thế! Ai cần cô cứu, không phải cô đến đây muốn nhìn tôi thê thảm sao, hiện tại rốt cuộc cô có bao nhiêu sáng chói? nổi tiếng? Cô bé lọ lem cuối cùng cũng có cuộc sống hạnh phúc! !”
Hạ Tuyết lại nhặt điện thoại trêи tuyết, vẫn muốn quay video clip. . . . . .
Cẩn Nhu đưa tay đánh rớt điện thoại, hai tay đẩy người nàng, làm cho cả người nàng ngã sấp xuống trong đống tuyết, tức giận nói: “Cô cút cho tôi !! Cô có biết, bây giờ cô chọc bao nhiêu phiền phức đến cho tôi không? Cô cút cho tôi!! Lăn xa một chút! ! Chỉ cần sau này, cô không cần tôi trả tiền cơm cho cô, cô liền cút! ! Hay là cô đến đây muốn tiền bạc?”
Cẩn Nhu tức giận run rẩy từ trong túi LV của mình, lấy ra hơn mười tờ 100 đồng, toàn bộ ném lên người Hạ Tuyết, vừa ném vừa khóc nói: “Cô cút xa cho tôi, đem số tiền này lấy đi, mua thức ăn ngon cho em trai đáng thương của cô! ! Về sau không cần trở lại làm phiền tôi nữa ! !”
“Đi!! Lại quen biết loại bạn bè này!! Trở về xem tôi chậm rãi thu thập cô!!” Hậu Chí Hùng tức giận kéo tay Cẩn Nhu, đẩy mạnh cô vào trong xe, có chút cố kỵ liếc mắt nhìn bọn Hứa Mặc, vẫn kiêu ngạo hung hãn nói: “Các người chờ đó cho tôi! ! ! Này món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ! !”
Hạ Tuyết vẫn ngồi trêи mặt tuyết, nhìn những tờ 100 đồng kia, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đột nhiên vỗ mạnh vào xe khóc kêu to: “Cô biết mắng tôi!! Cô nhìn lại bộ dáng cô đi? Đồ vô dụng!! Bán tôi rồi! ! Biến thành như vậy! ! Hoặc là cô kiên cường một chút!! Hoặc là cô chết đi! !”
Cẩn Nhu ngồi bên trong xe, nước mắt càng không ngừng chảy . . . . . .
“Đồ vô dụng! ! !” Hạ Tuyết lại tức giận kêu to! !
“Lái xe! !” Hậu Chí Hùng hét to! !
Lái xe lập tức đạp chân ga, chạy thẳng về phía trước!
Hạ Tuyết tức giận ngồi trêи mặt tuyết, lặng lẽ khóc. . . . . .
Hứa Mặc đi tới bên Hạ Tuyết nói: “Cô muốn đối phó người ta, tại sao không nói một tiếng với chúng tôi, chúng tôi sẽ có biện pháp xử lý, cô làm như vậy, một lát nữa, người bạn tốt của cô sẽ vô cùng phiền toái!”
“Tôi phải làm sao đây? Tôi thật sự là không thể nhịn được nữa rồi!! Tôi hận không thể đem người đàn ông kia băm thành 8 khúc! Gặp qua người hèn hạ, nhưng cũng chưa từng gặp qua người hèn hạ như thế! !” Hạ Tuyết tức giận nói.
“Cô có thể thương lượng với chúng tôi! ! Chắc là cô lo lắng an nguy của bạn tốt đi!” Nhậm Phong cũng nói.
Rốt cuộc Hạ Tuyết có chút lo lắng nói: “Ông ta đối với cô ấy thế nào? Chắc là không gặp chuyện không may chứ?”
“Khó nói!” Hứa Mặc nói thẳng.
“Phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể cứu Cẩn Nhu? Các ngươi có thể nghĩ biện pháp sao?” Cõi lòng Hạ Tuyết đầy hi vọng nhìn bọn hắn.
“Chúng tôi có biện pháp!! Có thể đem ông ta đánh thành đầu heo, thậm chí kết thúc tính mạng của ông ta cũng được! Cô muốn làm sao?” Hứa Mặc rất thật hỏi Hạ Tuyết, một chút cũng không giống đang nói đùa!
Sắc mặt Hạ Tuyết vừa thu lại, tức giận nhìn bọn hắn nói: “Tôi không cần các người bạo lực như vậy!! Tôi chỉ muốn các người có thể cứu Cẩn Nhu thôi!!”
“Vậy thì không có biện pháp rồi ! Ngoại trừ đánh ông ta!” Hứa Mặc nói.
Hạ Tuyết thở dài, trong lúc này có chút sửng sốt nhìn bọn hắn nói: “Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy ông ta dường như rất sợ các anh a!”
Nhậm Phong nghĩ nghĩ, nói: “Có thể ông ta đã gặp qua chúng tôi . . . . . . Bởi vì chúng tôi thường xuyên ở bên cạnh Hàn tiên sinh. . . . . . ông ta nhìn quen mắt đi. . . . . .”
“Nói cách khác …………. Giám đốc Tam Á rất sợ Hàn Văn Hạo?” Hạ Tuyết thăm dò hỏi.
Nhậm Phong nói thẳng: “Không có ai không sợ Hàn tiên sinh! !”
Lúc này Hạ Tuyết vui vẻ cười nói: “Tôi đi cầu hắn thì tốt rồi ! ! !”