Hôm nay, trang đầu các tờ báo lớn đưa tin bộ phim “Vương triều hiện đại” mới bấm máy, người diễn nhân vật Minh Cơ là Hạ Tuyết bởi vì con ngựa đột nhiên phát cuồng đã bị rơi xuống vách núi biến mất kỳ lạ!
Chuyện này, gây xôn xao người trong Làng giải trí, thậm chí giới điện ảnh lão làng, chủ tịch hiệp hội điện ảnh Tần Triệu Trung cũng hỏi đến việc này.
.
.
.
.
.
Hồ Điệp tay cầm điều khiển từ xa, ngồi trong một phòng Tổng Thống của khách sạn xa hoa, mặc áo tắm khêu gợi, nhìn trong màn hình ti vi, Hạ Tuyết xuất hiện, mặc chiếc váy lụa dài trắng như, đứng trước con ngựa trắng, mắt ngọc mày ngài tươi cười, cô ta “chậc” một tiếng, cười lạnh nói: “Dám đấu với tôi? Năm đó, nếu không phải có Hàn Văn Hạo che chở cho Dạ Thiên Thiên, khuôn mặt cô ta đã sớm bị tôi phá hủy, còn cô đầu óc trống rỗng, không hiểu quy củ trong giới giải trí.
.
.
.
.
.
dám cướp đoạt vai diễn của Hồ Điệp tôi? Hừ! Tôi sẽ cho cô chậm rãi biến mất dưới chân núi Tuyết!”
“Cưng ơi! Tới đây mau” nhà đầu tư ở trong phòng dâm loạn kêu lên.
Hồ Điệp lạnh lùng đứng dậy, cởi áo tắm khêu gợi trên người xuống, trần truồng đi vào trong……
Trời đã tối, tất cả người trong đoàn phim muốn phát điên, nhao nhao báo cảnh sát xử lý, thậm chí thả chó nghiệp vụ đi tìm khắp núi, Hàn Văn Vũ cùng bọn cảnh sát suốt đêm đạp tuyết không ngừng tìm kiếm.
.
.
.
.
.
Hàn Văn Vũ đạp trên tuyết dày cộm, tay cầm đèn pin, nhìn khắp nơi trong màn đêm mênh mang kêu to: “Hạ Tuyết …… Cô ở đâu …….
Hạ Tuyết …….
Đừng làm tôi sợ …….
đã từng xảy ra nhiều chuyện, cô đều vượt qua …… cô đừng làm tôi sợ ……..
Hạ Tuyết …..”
Từng toán cảnh sát lục tìm dưới chân núi!! Người trong đoàn phim vì lý do an toàn, phải quay về trên núi, Tiểu Thanh và Lynda đi tới kéo Hàn Văn Vũ nói: “Văn Vũ …… bây giờ càng lúc càng trễ rồi, anh ở chỗ này, quá nguy hiểm.
.
.
.
.
.
Trở về đi! ! Cảnh sát sẽ tìm được cô ấy!!”
“Cảnh sát tìm được sao?” Hàn Văn Vũ hít một hơi lạnh, tức giận kêu to: “Các người căn bản không biết, nếu cô ấy muốn biến mất, ai cũng không thể tìm được!! Cô ấy núp trong một góc xó, một mình khóc, một mình chịu đựng, trừ phi chính cô ấy muốn xuất hiện!! Các người, ai cũng không tìm được cô ấy!! Vừa rồi ở trên núi, tôi nghe tiếng cô ấy kêu tôi.
.
.
.
.
.
Lần đầu tiên cô ấy cầu cứu tôi!! Cô ấy chưa bao giờ tìm người cầu cứu!!”
“Nhưng bây giờ nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, anh ở đây rất nguy hiểm !!” Lynda sốt ruột dậm chân lạnh run kêu to: “Nơi này khắp nơi đều là rừng núi và tuyết phủ …… Nếu anh không cẩn thận, ngấm lạnh sẽ hôn mê, chờ một lúc tuyết rơi xuống nhiều, có thể đem anh chôn luôn !!”
Lúc này, Hàn Văn Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tuyết bắt đầu phất phới rơi xuống, hốc mắt hắn đỏ lên, liều lĩnh xông vào núi tuyết kêu: “Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
cô đừng làm tôi sợ …… cô trả lời tôi đi !! Lên tiếng đi! ! Hạ Tuyết ……..”
Xung quanh mình, khắp nơi nơi, đều là tuyết bay trắng xóa.
.
.
.
.
.
Rất nhiều người đổ ra đi tìm kiếm Hạ Tủết khắp nơi, Hàn Văn Vũ nói đúng, nếu cô ấy muốn lẩn trốn, các người, không ai có thể tìm thấy! Trừ phi chính cô ấy muốn xuất hiện! cho tới bây giờ cô ấy chưa bao giờ cầu cứu.
.
.
.
.
.
Nhưng hôm nay cô ấy sợ hãi cầu cứu tôi.
.
.
.
.
.
Tuyết bay phất phới.
.
.
.
.
.
Tại hang núi nào đó, trước đống củi khô linh tinh do thôn dân để lại, có một thân thể vẫn còn sống, lặng lẽ lay động.
.
.
.
.
.
nặng nề thở.
.
.
.
.
.
Mưa phùn bay lất phất, tuyết trắng phủ trên thân thể, trong trời đất mênh mông, nàng giống như một đống tuyết trắng xóa.
.
.
.
.
.
Hai mắt Hạ Tuyết đẫm lệ, nằm trong đống tuyết mềm mại, nhìn tuyết bay bay từ trên trời, rơi phủ trên thân mình, nàng có cảm giác linh hồn mình nhẹ nhàng thoát ly thân thể, hòa vào trong đất trời, dường như nàng đã nhìn thấy mẹ và cha đang vẫy tay gọi mình, nét mặt nàng nhợt nhạt, mặc cho tuyết rơi phủ trên thân mình, nàng biết mình sắp rời khỏi thế giới này, chậm rãi nhớ lại, từ lúc nàng hiểu chuyện, vì cuộc sống, chịu rất nhiều khổ sở, không cha, không mẹ, sống trong cô nhi viện cùng em trai, mười mấy tuổi lưng cõng em trai rửa chén cho người, kiếm tiền …… mãi cho đến tận bây giờ.
.
.
.
.
.
Nàng đột nhiên nở nụ cười, nước mắt lăn ra, nàng cảm thấy khâm phục bản thân, nàng kiên cường, dũng cảm phải không!.
.
.
.
.
.
Nàng nhìn trời đêm, nhẹ nhàng kêu.
.
.
.
.
.”Ba, mẹ …… chờ con …… con đã tới rồi.
.
.
.
.
.
Con và các người được ở chung một chỗ rồi …… Con mệt mỏi quá.
.
.
.
.
.
Tôi và các người được cùng chung một chỗ.
.
.
.
.
.”
Nàng từ từ nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tuôn ra, nàng cảm giác tuyết dần dần phủ lấy toàn thân mình, nàng thở khẽ, để cho cơn đau đớn chậm rãi tan biến, chờ đợi cái chết từ từ đến.
.
.
.
“Mẹ.
.
.
.
Mẹ.
.
.
..
đừng bỏ con …… Mẹ.
.
.
.
.” Có tiếng gọi từ nơi xa xôi thúc giục.
.
.
.
.
.
Hạ Tuyết mờ mịt mở to mắt, nghe tiếng ai đang gọi? ánh mắt nàng hơi chớp, khẩn trương nhìn bốn phía.
.
.
.
.
.
nàng nhìn thấy phía bên kia, một cô bé đang nằm bên cạnh người mẹ thoi thóp cất tiếng khóc, nhất thời nước mắt nàng chảy ròng ròng, đó là hình ảnh của nàng cùng người mẹ đã mất đi, kêu khóc đáng thương.
.
.
.
.
.
trong lòng nàng đột nhiên vô cùng đau xót, đưa ra bàn tay cứng đờ, đặt nhẹ lên cái bụng nhỏ của mình, cảm nhận được một sinh mệnh nhỏ nhoi trong cơ thể đang động đậy.
Cảm xúc của nàng đột nhiên có biến hóa cực lớn, nước mắt tuôn ra, tưởng tượng sinh mệnh nhỏ trong bụng, nó có một đôi mắt to xinh đẹp, cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ nhỏ, khuôn mặt hồng hồng, lúc cười lên vui vẻ, thuần khiết đáng yêu.
.
.
.
.
.
Nàng nuốt cổ họng khát khô, nhớ đến đứa em trai bé bỏng, đột nhiên nàng nắm chặt nhánh cây khô bên người.
.
.
.
.
.”Em trai.
.
.
.
.
.
có chị đây.
.
.
.
.
.
Đừng sợ.
.
.
.
.
.
chị đã tới rồi.
.
.
.
.
.”
Hạ Tuyết suy yếu không còn hơi sức, cố gắng vùng vẫy muốn ngồi dậy, đáng tiếc thân thể vô cùng đau đớn, như bị ma quỷ nhập, nàng gào khóc, nắm một nắm tuyết bỏ vào miệng, cắn mạnh, không thể để cho mình khát khô đến chết, nàng ăn tuyết, cố chịu đựng lạnh lẽo, nặng nề nghiêng người, để cho mình lăn đến đống củi khô kia, rơi lệ kêu to: “Bảo bối a…..
đừng sợ ….
mẹ cố sống ….
Đừng sợ…… con phải cố gắng! ! Có lạnh con cũng phải cố gắng …… Cố gắng lên ! ! Bảo bối……”
Hạ Tuyết vừa khóc vừa cố ngồi dậy bên đống củi, mờ mịt sợ hãi khóc to, nhìn khắp xung quanh tối tăm, gió lạnh lùng thổi, vô cùng đáng sợ, gió càng lúc càng lớn, tuyết rơi càng lúc càng nhiều …… Nàng suy yếu vừa khóc, vừa kêu: “Cứu mạng …… cứu tôi …….
tôi không muốn chết …… cứu tôi …..
Văn Vũ …….
bác sĩ Hàn …… các người ở đâu …..
cứu tôi, đừng bỏ tôi, tôi không muốn chết, tôi cố gắng sống tốt, sống một mình, trong bụng tôi còn có một Bảo bối ……..
đó là một sinh mệnh nhỏ đáng yêu …… van cầu các người, ai tới cứu tôi đi …… ba …….
mẹ …… các người trên trời có linh thiêng, cứu con gái đi ……..”
Gió lớn gầm thét, tuyết bay tán loạn, mọi thứ xung quanh lạnh lẽo, không thương tiếc đập vào thân thể cô gái nhỏ đang cố gắng tìm sự sống, nàng đang ngồi giữa mênh mông, đôi mắt đẫm lệ, đáng thương mở trừng trừng, lần đầu tiên kêu cứu, gào khóc.
.
.
.