Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 132







Chương 132

“Không có? Cô rõ ràng đã nghĩ như vậy! ! Nếu không phải vì cô, tôi cũng sẽ không làm như vậy!” Hàn Văn Hạo tức giận nói.

“Chậc!” Hạ Tuyết rất khinh bỉ nhìn hắn nói: “Ý của anh là, anh vẫn còn xử nam! ?”

Hàn Văn Hạo tức giận vặn chặt cánh tay của nàng, nói: “Cứu cô, mà cô vẫn còn không chịu thua?”

“Cũng không phải tôi muốn lên nhà anh !” Hạ Tuyết quả thực không muốn mắc nợ, Thượng Đế ơi, hãy bảo vệ con, người ta đưa cho nàng bánh ngọt, dạy nàng khiêu vũ, cho nàng ước nguyện, nàng cũng quên hết ………..

Hàn Văn Hạo tức giận nói: “Xem ra, cô có bệnh hay quên thực lớn! để tôi nhắc nhở cô!”

Hắn nói xong, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, thậm chí mút làn môi của nàng, giả vờ cắn nhẹ.
.
.
.
.
.

Hạ Tuyết trừng mắt, biết ý đồ của hắn, muốn lưu lại dấu vết trên môi mình, nàng biết hắn tức giận rồi, nàng nghĩ đến đêm qua hai người ôm chặt nhau khiêu vũ, ăn bánh ngọt, còn thiếu hôn môi, nàng lập tức nắm chặt trên ngực áo Hàn Văn Hạo, nghiêng người tránh thoát nụ hôn của hắn, khẽ gọi: “Tôi nhớ ra rồi! tối hôm qua anh đã cứu tôi, mời tôi ăn bánh ngọt, mời tôi uống rượu, dạy tôi khiêu vũ.
.
.
.
.
.”

Hàn Văn Hạo chậm rãi nói, vẫn ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng: “Còn gì nữa không?”

Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: “Không có a!”

Hàn Văn Hạo lại cúi xuống, mũi chạm nhẹ chóp mũi của nàng, rung động nói: “Thiếu chút nữa đã hôn cô.
.
.
.
.
.
nhưng chưa hôn được.

.
.
.
.
.”

“Anh nổi điên làm gì? bạn gái anh còn đang trên lầu! Anh đừng lăn qua lăn lại với tôi!!” Hạ Tuyết muốn đẩy ra hắn, không nghĩ tới lại bị hắn đè trên tường, sau đó mút mạnh môi nàng, bá đạo xông vào trong miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi của nàng, hai tay của hắn xoa ở eo nhỏ xíu của nàng, thậm chí di chuyển bàn tay đi xuống, xoa cái mông của nàng, xuống chút nữa nắm một chân của nàng lên, hắn đè sát vào người nàng, tiếp tục hôn.
.
.
.
.
.

Hạ Tuyết bị hắn hôn đến toàn thân đổ mồ hôi, rốt cục chịu không nổi kéo áo của hắn, mặt ngửa ra sau nói: “Anh muốn làm gì? Anh điên rồi?”

Hàn Văn Hạo nhớ tới đêm qua, nàng đóng chặt cửa phòng, ánh mắt hắn lạnh lùng, lại cúi xuống hôn nhẹ lên cổ của nàng, thậm chí khẽ cắn chiếc cổ xinh đẹp, bàn tay tham lam tiến vào trong áo lông của nàng, xoa cái eo mềm nhẵn của nàng.
.
.
.
.
.

Hạ Tuyết bắt đầu tức giận, vẫn không thể lên tiếng phản kháng, càng không ngừng vỗ vai của hắn.
.
.
.
.
.

“Anh.
.
.
.
.
.
Thức dậy rồi hả.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt dụi mắt, ngồi dậy, nhìn thấy anh cả cầm nước khoáng uống, bình tĩnh từ trong phòng bếp đi tới bên cạnh nói: “Uhm! Thức rồi sao?”

“Uhm.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Kiệt thở dài một hơi, sau đó cầm lấy mắt kính đặt ở trên bàn trà đeo lên, nhìn thấy Hạ Tuyết đang nướng bánh mì, đứng ở ngay chạn bát, gần cửa phòng bếp, nhìn hắn cười ha ha ha, ngây ngô nói: “Chào buổi sáng!”

Hàn Văn Kiệt chợt nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: “Sớm như vậy sao? Không ngủ thêm chút nữa?”

“Tôi có thói quen dậy sớm, sáng nay Văn Vũ phải quay phim quảng cáo, hắn không ăn bữa sáng sẽ tức giận!” Hạ Tuyết trong phòng bếp vội vàng nướng bánh mì, từ trong tủ lạnh lấy ra cái bánh trứng, chân giò hun khói và một chút rau dưa, chuẩn bị bắt đầu làm bữa sáng !

“Cô làm bữa sáng cho mọi người?” Văn Kiệt đứng dậy, đi đến phòng bếp, nhìn Hạ Tuyết hỏi.

“Ừhm!” Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Anh nghỉ ngơi một chút, tôi phải bắt đầu chuẩn bị rồi ! Tôi làm bữa sáng rất ngon…!”

“Được!” Hàn Văn Kiệt vỗ nhẹ vai Hạ Tuyết, nói: “Vất vả cho cô rồi !”

Chương 132B:

“Không vất vả.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn Hàn Văn Hạo đang ngồi trên sofa, uống nước khoáng, nàng cắn môi dưới, con báo nhỏ chết tiệt này!


Hàn Văn Kiệt nói xong, đi lên lầu, Hạ Tuyết bỏ con dao trong tay xuống tấm thớt, nhanh chóng chạy ra, cầm lấy gối ôm, đập trên người Hàn Văn Hạo ……… “Con báo nhỏ chết tiệt!”

Hàn Văn Hạo quay đầu đi, tức giận đặt mạnh chai nước khoáng trên mặt bàn, vươn tay ôm chặt cái eo nhỏ nhắn Hạ Tuyết, đem nàng đặt trên sofa, lại mút đôi môi đỏ mọng của nàng, lưỡi của hắn quấn lấy đầu lưỡi của nàng …

“Ưm.….” Hạ Tuyết tức điên một tay đẩy Hàn Văn Hạo ra, sau đó lại cầm gối ôm đập trên người hắn nói: “Nếu anh còn dám đụng chạm tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! ! !”

Hàn Văn Hạo ầm ầm đứng lên, nhìn chòng chọc Hạ Tuyết!

Sắc mặt Hạ Tuyết trắng bệch, vội vàng chạy về phòng bếp làm bữa sáng!!

“Hạ Tuyết? Sao cô lại đến đây?” Hàn Văn Vũ giật mình đứng ở cửa thang lầu, nhìn Hạ Tuyết vui mừng hỏi!

Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười với Hàn Văn Vũ, nói: “A ….
Đúng vậy ! Hôm nay anh phải quay phim, tôi vội vàng làm bữa sáng cho anh rồi !”

“Không phải như thế.
.
.
.
.
.” Dạ Thiên Thiên mỉm cười mặc áo ngủ mỏng manh khêu gợi, vừa đi xuống bên cạnh Văn Vũ nói: “Tối hôm qua cô ấy đến chăm sóc cho anh !”

“A?” Hàn Văn Vũ vui vẻ nhìn Hạ Tuyết nói: “Thật vậy chăng?”

Hạ Tuyết ha ha ha cố nở nụ cười, sau đó nhìn Dạ Thiên Thiên đi đến trước mặt Hàn Văn Hạo, ôm eo của hắn, hôn lên môi hắn …..
Hạ Tuyết cố nén nghiến răng cắn chặt môi dưới ….

Hàn Văn Vũ đi tới trước mặt Hạ Tuyết, hai tay nắm lấy vai nàng, cằm tựa vào trên vai nàng, nói: “Cưng ơi! Cám ơn cô! !”

Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn qua, nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tuyết cười ngọt ngào, hắn cắn răng một cái…..”Không có việc gì cứ tới đây ngồi! Không cần ở trong nhà của tôi làm chuyện khó coi!”

“Sao anh nói vậy! anh và Dạ Thiên Thiên không phải hôn môi sao?” Hàn Văn Vũ cố ý trừng mắt anh cả, sau đó nắm chặt vai Hạ Tuyết, nghiêng mặt nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng, càng nhìn, trong lòng càng ngọt ngào.
.
.
.
.
.

Hạ Tuyết bất đắc dĩ quay đầu, nói: “Ông anh! anh ở trong này tôi không thể làm điểm tâm a….”

Hàn Văn Vũ vẫn dựa vào sau lưng Hạ Tuyết, đột nhiên nói: “Gả cho tôi!”

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe!

Hàn Văn Kiệt đứng ở trên thang lầu sửng sốt.
.
.
.

.
.

“A?” Hạ Tuyết giật mình nhảy dựng nhìn hắn!

“Ha ha ha ha.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ cười ha hả nói: “Cái này mà cô cũng tin! Từ lần sau đi, tôi sập bẫy ăn ớt của cô nữa thì tôi không là người! !”

Hạ Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn hắn!

“Nhà của chúng tôi chỉ có Văn Kiệt mới có thể cam tâm tình nguyện kết hôn!” Văn Vũ cầm một miếng bánh mì nướng, xé một nửa để mình ăn, nửa còn lại đưa tới miệng Hạ Tuyết.

Hàn Văn Kiệt nhìn bọn họ thân mật như vậy, nói đùa: “Em thấy anh và Hạ Tuyết, hai nguời không phải phối hợp rất tốt sao? Các người có cơ hội phát triển không?”

Hạ Tuyết nhìn thoáng qua Hàn Văn Kiệt.
.
.
.
.
.

“A…? Xem ra em trai tán thành anh theo đuổi Hạ Tuyết?” Hàn Văn Vũ cố ý kéo vai Hạ Tuyết hỏi.

“Uhm!” Hàn Văn Kiệt gật đầu mỉm cười nói: “Hạ Tuyết rất tốt.
.
.
.
.
.”

Hạ Tuyết hơi mất hồn, con dao trong tay đột nhiên cắt lệch, nàng “a” một tiếng….”Chảy máu!”

.