Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương

Chương 39




“Phó… anh rể?”

Cô hốt hoảng né tránh tầm mắt, giống như mơ hồ tại sao anh nói như vậy.

Phó Cánh Hành nhìn cô, đôi mắt cô đang nhìn anh, một chút tạp chất cũng không có, không biết tại sao vốn không muốn nói gì lại cứ thốt ra lời đó.

"Lý gia, không thích hợp với em."

“Em, anh ta không phải bạn trai em…”

Chưởng Châu trầm giọng đáp một câu, vành tai cũng đỏ theo: “Mới quen nhau thôi, cũng chỉ ăn bữa cơm thôi mà.”

Như bị ba mẹ tóm được mình làm chuyện xấu, bỗng nhiên cô đứng ngồi không yên, xấu hổ không thôi.

Rất muốn cho anh biết cô và Lý Khiêm không phải quan hệ đó.

Phó Cánh Hành gật đầu, khóe môi nở nụ cười, Chưởng Châu không nhịn được cúi đầu, gương mặt đỏ vô cùng.

“Chị hai em rất lo cho em, nhưng em ra ngoài giao thiệp phải cẩn thận một chút.”

Cô ngớ ra vẫn gật đầu, bộ dạng nghe dạy bảo.

Phó Cánh Hành không biết tại sao, rất muốn xoa đầu an ủi cô một phen, giống như con mèo béo nuôi trong nhà, ngoan ngoãn cọ vào ống quần anh, lúc đó anh sẽ làm như vậy.

“Anh rể... em qua đó...”

Chưởng Châu đứng lên, mùi thơm trên tóc xộc tới, gần như thế, quen thuộc như thế.

Giống như trí nhớ hỗn độn đêm hôm đó, ngọt ngào, chín mọng, ngọt như anh đào chín vậy.

Đôi mắt anh thâm sâu, Chưởng Châu đi giày xong liền đi qua người anh.

Mái tóc đen tuyền của cô phất qua cánh tay anh, sợi tóc lạnh lẽo như muốn chạm vào lòng anh.

Phó Cánh Hành châm điếu thuốc từ từ vào phòng hút thuốc.

Hai cô là chị em ruột, cảm giác quen thuộc này quá bình thường, anh không nên nghĩ nhiều làm gì.

Lúc đứng lên rời đi, Lý Khiêm tha thiết muốn giúp cô mặc áo khoác, Chưởng Châu không có thói quen này, lễ phép cự tuyệt, Lý Khiêm có chút mất mác, nhưng vẫn lịch sự không nói thêm gì mà chỉ có bạn bè bên cạnh kinh ngạc nhìn qua.

Phó Cánh Hành đứng trước cửa sổ, nhìn Lý Khiêm cẩn thận che chở cho cô lên xe rời đi, cẩn thận ân cần như thế giống như xem cô là trân bảo, anh cúi đầu bất động thanh sắc dụi thuốc vào gạt tàn.

Lý gia có chủ ý gì, trong lòng anh rất rõ ràng, bọn họ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cũng phải nhìn xem có năng lực này hay không.

Lúc này Nhiếp Yên Dung đang ở Phó gia ăn cơm cười nói với Phó phu nhân: “… Vốn cũng không cần chuẩn bị gấp như thế nhưng ngày tốt, Lý gia lại thích Châu nhi, sợ em ấy bay mất nên Lý thiếu gia kia mới một ngày hận không thể gọi tới trăm cú điện thoại…”

Nhiếp Yên Dung nói tới đây mỉm cười: “Chị cả rất thương Châu nhi, vốn không nỡ nhưng em gái đã lớn, lại là mối tình đầu, chị cả và cháu cũng không thể nói gì thêm, may mà Lý gia cũng xem như là đình có danh dự, hiểu biết, Lý thiếu gia kia cũng thương yêu Châu nhi vô cùng, lúc này chị cả mới không cam tâm tình nguyện đồng ý…”

Phó phu nhân nghe xong hiếu kỳ nói: “… Tam tiểu thư còn chưa tới 20 đúng không?”