Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương

Chương 17




“Đúng thế… Đầu bếp Nhiếp gia chúng tôi làm cá tuyệt nhất thành phố Uyển!”

Nhiếp Khải Bình cũng cười chào đón, Phó Cánh Hành từ chối cho ý kiến, đi theo Nhiếp Minh Dung vào phòng khách Nhiếp gia, anh ta ngồi xuống vị trí đầu, ánh mắt tùy ý nhìn, nhìn người trên bàn, nhưng duy nhất không nhìn Nhiếp Chưởng Châu.

Nhiếp Minh Dung kéo Nhiếp Yên Dung ngồi xuống, phân phó người giúp việc bưng thức ăn lên.

Chủ khách đều vui mừng.

Khi Phó Cánh Hành rời khỏi Nhiếp gia, hôn sự hai nhà Phó Nhiếp đã quyết định, Phó gia to lớn, từ trước đến nay làm việc hào phòng, sính lễ cô dâu của con trai trưởng, dĩ nhiên đắt tiền, đến lúc này, nụ cười Nhiếp Minh Dung mới có phần chân thật, nhưng cuối cùng, đáy lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Sau khi tiễn Phó Cánh Hành, Nhiếp Minh Dung liền kêu người giúp việc lui xuống, sắc mặt thản nhiên nhìn Nhiếp Yên Dung: “Lên lầu cùng chị.”

Nhiếp Yên Dung vốn thông minh, cô ta đương nhiên đoán được nguyên nhân.

Chuyện vui lớn như vậy, nhưng trên mặt cô ta không có chút vui mừng, đáy mắt đầy khuất nhục và bi thương không nói ra được.

Nhiếp Minh Dung không được lợi còn uất ức như cô ta, mùi rượu dâng trào, cô ta cắn răng, giơ tay tát lên mặt Nhiếp Yên Dung.

“Vì sao chị cả đánh em!”

Mặc dù Nhiếp Yên Dung không được cưng chiều như người khác, nhưng từ nhỏ đến lớn không có ai chạm vào cô ta! Bất ngờ bị tát một bạt tai, cô ta ngơ ngẩn, trong mắt đầy lửa giận.

“Vì sao đánh em, trong lòng em rõ ràng! Cái kẹp ngọc trai kia là sao? Tại sao em cho Chưởng Châu cái này! Em đừng nói cho chị em vô tâm, nếu chị nhớ không lầm, hai năm qua, Chưởng Châu không cài kẹp nữa!”

Nhiếp Minh Dung chất vấn, ép Nhiếp Yên Dung rơi nước mắt: “Ở trong mắt chị cả, Chưởng Châu làm gì đều đúng, cái gì cũng tốt, em làm gì cũng sai, ngay cả hành động vô tâm, ở trong mắt chị cả cũng là trù tính hại người, huống chi, hôn sự là chị cả đáp ứng, chị cả tự đến Phó gia nói rõ không được sao!”

Nhiếp Minh Dung cười lạnh: “Em yên tâm, dĩ nhiên chị sẽ nói rõ ràng với anh ta, chẳng qua hôm nay chị muốn hỏi vì sao em phải làm vậy!”

“Chị cả cho là em chiếm tiện nghi? Hay là ở trong lòng chị cả, em chỉ xứng với đồ dư thừa của người khác?”

Nhiếp Yên Dung dần ngừng khóc, cô ta tự nhận chuyện mình làm không thẹn với lương tâm, đêm đó trang điểm cho Chưởng Châu, thấy cái kẹp kia trong hộp trang sức, nhất thời hứng thú cài cho Chưởng Châu, hơn nữa, cô ta cho dù có tính toán, sao có thể nghĩ tới Chưởng Châu sẽ làm rơi kẹp, Phó Cánh Hành lấy kẹp, lại phát hiện phía trên có khắc chữ?

Nếu thật sự như vậy, chẳng phải cô ta tiên tri biết trước rồi sao?

“Em là em gái ruột của chị, Nhiếp Yên Dung! Em nghĩ gì chị không biết à? Chuyện hôm nay, em dám chối, trong lòng em có vui vẻ không?”

Ánh mắt Nhiếp Minh Dung sắc bén, đâm thẳng vào lòng Nhiếp Yên Dung: “Hai chị em thay áo đỏ, chị cả không hỏi em một tiếng có ủy khuất hay là nguyện ý hay không, vừa lên là khởi binh vấn tội, ở trong lòng chị cả, e là chỉ có một mình Chưởng Châu là em gái ruột!”

Nhiếp Minh Dung không khỏi cười nhạt: “Nếu em không nguyện ý, trong tiệc rượu sẽ không giương mắt nhìn người ta như vậy, em nhìn sắc mặt em xem, Nhiếp Yên Dung! Em thật sự coi chị ngu ngốc dễ lừa như vậy sao!”

Đáy mắt Nhiếp Yên Dung dần nổi lên hơi nước, cô ta ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Dung, mở miệng: “Chị cả, cho dù Nhiếp Yên Dung em không chịu được cũng sẽ không mơ ước đồ của em gái mình, vậy thì em đến Phó gia, chính miệng em nói cho Phó Cánh Hành, hôm ấy là Chưởng Châu, không phải em…”