Cô ta cũng không cần bận tâm lo nghĩ giữa chị em trong nhà, một lòng đối phó mưa gió bên ngoài là đủ rồi.
“Hôm nay chị hai cũng rất đẹp, em rất ít thấy chị hai mặc đầm.” Chưởng Châu kéo tay Nhiếp Yên Dung cười nói.
Nhiếp Yên Dung mím môi: “Dù sao phải trang trọng một chút.”
Khung xương cô ta rất nhỏ, sống lưng thẳng tắp, khi mặc đầm, dáng người đặc biệt thước tha, Nhiếp Minh Dung cũng không nhịn được nhìn cô ta lâu thêm.
“Được rồi, Phó Cánh Hành đến một lúc rồi, chúng ta đi xuống lầu thôi.”
Nhiếp Minh Dung nắm tay Chưởng Châu, Yên Dung đi theo sau.
Nhiếp Minh Dung mặc đầm rực rỡ, Nhiếp Chưởng Châu kiều diễm động lòng người, nếu như nhìn lướt qua, Nhiếp Yên Dung gần như chìm ngập trong hào quang của hai người.
Nhưng cô ta không thèm để ý, chỉ đi theo sau lưng Chưởng Châu, lúc cô xuống lầu cẩn thận giúp cô nâng đầm.
Chưởng Châu nghiêng đầu cười cảm kích cô ta, lại dè dặt bước xuống bậc thang, lần đầu tiên cô mặc đầm dày và giày cao gót, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Ánh mắt Nhiếp Yên Dung xuyên qua đầu vào Chưởng Châu, rơi vào nười đàn ông ngồi trong phòng khách bị mọi người Nhiếp gia vây quanh.
Anh nhàn hạ ngồi đó, chân dài bắt chéo, một tay đặt trên tay vịn sofa, ngón tay thon dài, khớp xương có lực, ánh đèn quá sáng, phòng khách hàn huyên xu nịnh, nhưng anh ngồi đó, giống như cách xa thiên sơn vạn thủy.
Anh chưa từng mở miệng nói chuyện, Nhiếp Khải Bình bị lạnh nhạt mấy lần, không khỏi hơi ngượng ngùng, cũng không dám lộ ra mặt, vẫn cẩn thận cười cười ngồi xuống.
Phó Cánh Hành nghe động tĩnh trên lầu, chậm rãi ngẩng đầu.
Nhiếp Yên Dung chỉ cảm thấy tim mình giống như bị hàng vạn cây kim đồng loạt đâm, cả người run lên như điện giật, cô ta bối rối rũ vai, trong lòng cảm thấy mình tự đa tình, buồn cười.
Phó Cánh Hành tới vì em gái, sao chú ý tới sự tồn tại của cô ta…
Mà tầm mắt Phó Cánh Hành quả thực rơi vào trên người Chưởng Châu trước.
Nhiếp Minh Dung cười đắc ý, cho dù anh kiêu ngạo không gần nữ sắc thế nào đi nữa, ở trước mặt Chưởng Châu, anh cũng không kiềm chế được, đối với sắc đẹp em gái, Nhiếp Minh Dung nắm chắc 100%.
Cô ta không nhịn được nhẹ nhàng nhéo tay Chưởng Châu, Chưởng Châu đưa mắt nhìn Phó Cánh Hành, sắc mặt đỏ bừng.
Trái tim không ngừng nhảy loạn, Chưởng Châu bất an và hoảng sợ, rốt cuộc vẫn nảy sinh chút vui mừng nho nhỏ.
Nếu như cuộc sống đã đến đường cùng, vậy thì bước ngoặt kỳ lạ này, có phải là liễu ám hoa minh* của cô hay không?
(*) Liễu ám hoa minh: Hy vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ của Lục Du “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng).
Một khắc ánh mắt Phó Cánh Hành từ trên người Chưởng Châu chuyển lên người Nhiếp Yên Dung…
“Phó tiên sinh đến chơi, đúng là bồng tất sanh huy nha.”
Nhiếp Minh Dung cười tươi sáng, chậm rãi mở miệng.
Nhiếp Yên Dung cúi đầu đứng sau lưng Chưởng Châu, mười ngón tay siết chặt lòng bàn tay.
Phó Cánh Hành thu hồi tầm mắt, hơi gật đầu, đứng dậy tỏ ý người giúp việc Phó gia bên cạnh đưa ba hộp quà tinh xảo tới.