“Chị hai, chị có nhớ em từng nói với chị, khi còn nhỏ em ở Phó gia, từng cắn một anh trai nhỏ không?”
Đôi mắt Chưởng Châu mông lung lóe sáng trong bóng đêm, Nhiếp Yên Dung nhìn em gái xinh đẹp lạ thường trong bóng đêm, gợn sóng trong tim chậm rãi tan ra, cô ta vừa vuốt đầu Chưởng Châu vừa ôn nhu nói: “Sao không nhớ được chứ, ai nghĩ tới em gái nhà chúng ta khi còn nhỏ lại hung dữ như thế, trưởng thành lại trở nên khôn khéo…”
Chưởng Châu xoay đầu, tựa lên vai cô ta, hồi lâu, mới lẩm bẩm: “Chị hai, em thấy trên cổ tay anh ấy có vết thương cũ… Em không khỏi nghĩ nhiều, trên đời này, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Nhiếp Yên Dung bỗng nhiên run lên, trợn to mắt nhìn mặt Chưởng Châu, Chưởng Châu nhìn đèn treo trên trần nhà, đáy mắt tựa như vui tựa như oán: “Chị hai… lòng em thật loạn…”
Toàn thân Nhiếp Yên Dung căng thẳng dần thả lỏng, cô ta ôm Chưởng Châu vào ngực, hồi lâu mới cẩn thận hỏi một câu: “Chưởng Châu, Phó Cánh Hành, có phải giống trên TV…”
Nhiếp Yên Dung cắn môi, trong ba chị em, cô ta dáng dấp bình thường nhất, chị cả hào quang chói mắt, em gái xinh đẹp khôn khóe, cô ta chị hai, lại không thích nói cười, từ nhỏ cha mẹ liền xem nhẹ cô ta.
Mặc dù chưa từng bạc đãi, nhưng không được cưng chiều như chị cả và em gái.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn, cô ta gián đoạn việc học về nước, chị cả cùng lắm chỉ nói một câu ‘Ủy khuất em’.
Chị cả đặt chủ ý lên người Phó gia, cô ta lớn tuổi hơn Chưởng Châu, nhưng chị cả căn bản không cân nhắc đến…
Hôm qua Chưởng Châu tủi thân như vậy, nhưng chị cả không hỏi thăm cô, cô lòng đầy tâm sự, nói cũng không biết nói từ đâu.
Phó Cánh Hành à…
Đàn ông trong mộng của thiếu nữ.
Hôm nay, người đó muốn kết hôn với em gái nhỏ cô ta thương yêu, thật ra từ nhỏ đến lớn, Nhiếp Yên Dung rất ít hâm mộ người khác, nhưng lúc này đây, cô ta rất hâm mộ Chưởng Châu.
Gò má Chưởng Châu đột nhiên đỏ ửng, lông mi dài nhọn khẽ vỗ như cánh bướm, dáng vẻ thiếu nữ thẹn thụng lại lo sợ không yên thế này, chắc chắn người đàn ông nào thấy cũng phải động tâm.
Nhiếp Yên Dung không khỏi thở dài, có chua xót, dày đặc sương mù.
“Chị hai…”
Giọng Chưởng Châu cực kỳ nhỏ truyền tới: “Anh ấy… so với trên TV, còn đẹp trai hơn nhiều…”
Nói xong, Chưởng Châu xấu hổ vùi mặt vào lòng bàn tay, không chịu ngẩng đầu lên.
“Chưởng Châu chúng ta thật là có phúc nha…”
Nhiếp Yên Dung vuốt mái tóc dài lạnh như băng của cô, nói từ trong thâm tâm, nhưng trong bóng đêm tịch mịch, không thể che giấu đau thương và sương mù trong mắt.
Nhiếp gia đến nước này, tương lai của ccô ta sẽ thế nào? Do chị cả làm chủ, gả cho một người giàu có quần áo lụa là làm oán phụ khuê phòng, hay là tìm một người chồng lưỡng tình tương duyệt, sống bình thản, sau đó cả đời đều chôn vùi trong hào quang của chị cả và em gái?