Quang Âm Chi Ngoại

Chương 998: Giấy chứng nhận từ Thiên Đạo (1)




Thiên đạo, phủ xuống!

Giờ khắc này, theo bàn tay trắng như tuyết đến từ trong khe nứt vươn ra, ma

sát với biên giới của khe hở, tạo thành từng đạo âm thanh kinh thiên động địa,

mà âm thanh này phủ xuống thế gian, càng khiến may xanh triệt tiêu, vang vọng

khắp bầu trời.

Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.

Đại địa cũng tương tự như thế, theo cánh tay thiên đạo bắt lấy cây Thập

Tràng giữa không trung, sau đó dần dần kéo lên, lực lượng đến từ thiên đạo theo

thân cây Thập Tràng lan tràn đến cả vùng đất.

Sau một túm kéo lên, mặt đất phía dưới nổ vang, bùn đất đỏ sậm bên dưới

bạo khai tan vỡ, mặt đất nơi cây Thập Tràng sinh trưởng liền xuất hiện từng đạo

khe hở, khuếch tán ra khắp bát phương, tựa như vô số những con địa long chui

ra, bùn đất trồi lên khiến cho mặt đất dấy lên chấn động kịch liệt, những ngọn

núi xa xa cũng không ngừng sụp xuống.

Rừng rậm bốn phía cây Thập Tràng không ngừng truyền ra âm thanh ken

két, từng thân cây ngã xuống, từng mảnh bùn đất sụp đổ, từng đoạn rễ cây thuộc

về cây Chân Tiên Thập Tràng dính theo đầy đất, không ngừng bị kéo ra bên

ngoài.

m thanh oanh oanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi.

Phạm vi ảnh hướng không chỉ là khu rừng Chân Tiên Thập Tràng, còn có cả

ba mươi sáu vương quốc ở bốn phía.

Đối với những vương quốc ở trong này mà nói, đây chính là một trận hạo

kiếp trước đó chưa từng có.

Thần sắc của từng tu sĩ Thánh Lan tộc bên trong những vương quốc này đều

đại biến, hoảng sợ đến cực hạn, nhưng cũng không dám đi ngăn cản và tới gần

nơi này chút nào.

Không dám ngăn cản, là bởi vì thân phận Hắc Thiên tộc.

Không dám tới gần, là bởi vì phía dưới khe nứt khai thiên, trong khi cánh

tay thiên đạo không gì sánh kịp phủ xuống, người ngoài không thể tiếp cận chút

nào, mà thiên địa pháp tắc ở bên trong đó lại vô cùng hỗn loạn.

Từng đạo tia chớp hạ xuống, còn hình thành từng khu vực mưa a xít, từng

đoàn từng đoàn khói độc khuếch tán, từng vòng lôi điện từ bộc phát.

Đất rung núi chuyển, gió bão gào thét.

Quốc chủ Thiên Đính Quốc và Chu Hành Vu, còn có mấy trăm Hắc Y Vệ,

giờ phút này thần sắc của tất cả mọi người đều đại biến, kinh hồn bạt vía, giờ

khắc này ngay cả nội tâm Quốc chủ Thiên Đính Quốc cũng đều dao động lên.

"Thiên... Thiên đạo!!"

"Chẳng lẽ vị này thật sự là Thần tử của Hắc Thiên tộc!"

Thật sự là một màn trước mắt này quả thực quá mức rợn người, hình như

cũng chỉ có thân phận Thần tử của Hắc Thiên mới có thể miễn cưỡng xứng đôi

một chút.

Tâm thần Chu Hành Vu cũng chấn động mãnh liệt, không cách nào tin,

trong mắt Lâm Viễn Đông bên cạnh cũng lộ ra sự cuồng nhiệt trước đó chưa

từng có, ví như nếu giờ khắc này Thần tử phủ xuống, kêu gã móc mệnh đăng ra,

gã tuyệt sẽ không bi phẫn giống như lúc trước, mà cực kỳ cam tâm tình nguyện.

Cảm xúc chuyển biến chỉ là một phương diện, một mặt khác là gã cảm thấy

đại nhân vật như Thần tử muốn mệnh đăng của mình, tuyệt đối sẽ không để bản

thân gã chịu thiệt, dẫu sao... Đó là nhân vật lớn!

Thiên địa chấn động, vẫn còn đang tiếp tục, vẫn còn đang rất mãnh liệt.

Không chỉ nơi đây như vậy, giờ khắc này toàn bộ Thánh Lan đại vực đều

chấn động vô cùng kịch liệt, mà từng tộc nhân hậu duệ Ách Tiên tộc phân tán ra

trong các Quận, huyết mạch trong cơ thể của bọn họ xuất hiện dấu hiệu sôi trào,

mặc kệ ở nơi nào, tất cả đều nhao nhao quay về phía Chân Tiên Thập Tràng,

quỳ bái.

Cùng lúc đó trên bầu trời, trong liên tiếp những tiếng nổ vang ngập trời,

theo đại địa hoàn toàn tan vỡ, theo vô số bùn đất như từ trên trời hạ xuống,

Chân Tiên Thập Tràng với đống rễ cây vô cùng vô tận rốt cuộc cũng bị cánh tay

thiên đạo nhổ tận gốc.

Cuối cùng, trong lúc mặt đất hoàn toàn nổ tung, cây Chân Tiên Thập Tràng

thoát ly khỏi mặt đất, lăng không dựng lên.

Từ xa nhìn lại, vô tận rễ cây rắc rối phức tạp, có thô có mảnh, tất cả đều tập

trung cùng một chỗ, tựa như là một mảnh lưới do pháp tắc thiên địa kết thành,

bất luận một đạo nào trong đó, tựa hồ cũng ẩn chứa đạo vận.

Giờ phút này, trong lúc cây Thập Tràng bị kéo bay lên không trung, ở trên

một đầu cuối của thân cây ngay gần trên trời, Thanh Thu gắt gao túm lấy nhánh

cây bên người, bên trong tâm thần như có trăm vạn đạo thiên lôi nổ tung.

Dù là cho tới tận bây giờ, nàng thân là người tự mình trải qua tất cả mọi thứ,

cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong lòng dâng lên hoảng sợ ngập

trời.

Về phần Ninh Viêm, cả người đã trở nên ngơ ngơ ngác ngác, giờ phút này

đang lơ lửng trên không trung, trong lòng dâng lên vô tận gợn sóng.

Sau khi muốn mổ bụng lấy ruột thất bại, gã cũng không nắm lấy nhánh cây

mà cả người đã rơi khỏi cây Thập Tràng.

Bất quá nhánh mây trên bụng gã vẫn bị đội trưởng thủy chung bắt lấy, cho

nên cũng không rơi xuống, mà lúc ẩn lúc hiện treo giữa không trung.

Về phần Hứa Thanh, giờ phút này cũng đang vô cùng hoảng hốt, theo bản

năng chụp lấy một nhánh cây bên cạnh, thân thể lay động kịch liệt theo cây

Thập Tràng, nhìn đội trưởng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trong đầu tràn ngập

từng trận sóng lớn dữ dội.

Hắn biết mỗi lần ra ngoài làm đại sự cùng đội trưởng, đều không phải là

việc nhỏ.

Như lần bên Nhân Ngư Đảo, đối phương liều mạng mất nửa người cũng

muốn đi cướp máu thịt của Câu Anh, lại ví dụ như lần bên Hải Thi tộc, đối

phương liều mạng hết thảy đi hấp thu tượng thần, trước khi đi còn muốn gặm

một miếng.

Lại ví dụ như Tam Linh Trấn Đạo Sơn...

Mỗi một lần đều rất lớn, nhưng so với lần này, Hứa Thanh cảm thấy những

lần kia đều giống như là trò đùa vậy, căn bản không cách nào so sánh với nhau.

"Trở thành phụ thân của thiên đạo!"

Trong lúc tâm thần Hứa Thanh chấn động kịch liệt, cánh tay thiên đạo trong

khe nứt trên bầu trời liền túm lấy ngọn của cây Thập Tràng kéo vào bên trong

cái khe, nhét vào trong bụng, nhanh chóng dung hợp.

Sau đó bàn tay này buông ra, lại nhanh chóng chộp tới vị trí phía dưới thân

cây.

Oanh một tiếng, cây Thập Tràng chấn động mãnh liệt, cánh tay thiên đạo lần

nữa cầm cây Thập Tràng, tiếp tục giơ lên và nhét vào trong bụng.

Mà theo cây Thập Tràng dung hợp cùng một chỗ với bụng của nó, cây Thập

Tràng liền phát ra tia sáng lập lòe, bắt đầu trở nên mềm hơn, dường như muốn

từ cây hóa thành ruột.