Mắt thấy Hứa Thanh đi tới trước mặt Lâm Viễn Đông, hàn mang trong mắt
Chu Hành Vu lập lòe, không ai biết gã đang suy nghĩ như thế nào.
Mà Lâm Viễn Đông đã xuất ra mồ hôi trán, thân thể kịch liệt run rẩy, bi
phẫn nghẹn khuất trong mắt tăng đến cực hạn, vào lúc hóa thành tuyệt vọng,
Hứa Thanh đứng ở trước mặt bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này, trong chốc lát lập tức tiêu tán tất cả áp lực nơi đây.
Trong tươi cười, Hứa Thanh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bờ vai Lâm
Viễn Đông, ôn hòa nói.
"Đừng sợ, ta nói đùa thôi."
Toàn thân Lâm Viễn Đông chấn động, ngẩn người.
Hứa Thanh lắc đầu cười một cái, quay người đi về phía Chân Tiên Thập
Tràng nơi xa.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, lập tức nối gót đi theo, mà Thanh Thu và Ninh
Viêm tận mắt nhìn thấy một màn này, trái tim đều không ngừng hiện lên gợn
sóng, đuổi sát theo đằng sau.
Về phần những Hắc Y Vệ ngăn đường phía trước, từng người theo bản năng
tản ra, nhượng một con đường, cung kính cúi đầu về phía Hứa Thanh.
Theo Hứa Thanh tiêu sái đi xa, từng Hắc Y Vệ cũng thở ra một hơi, thần
sắc riêng phần mình phức tạp.
Nhất là Lâm Viễn Đông chỗ đó, hô hấp của gã vẫn còn dồn dập, tâm thần từ
căng thẳng tuyệt vọng mãnh liệt, cuối cùng lại lập tức nghịch chuyển, loại biến
hóa cảm xúc này, lại khiến cho đáy lòng của gã dâng lên cảm kích đối với Hứa
Thanh.
Bên trong sự cảm kích này, cũng ẩn chứa một tia kính sợ đối với sự hỉ nộ vô
thường của Hứa Thanh.
Thế nào là đại nhân vật?
Định nghĩa của mỗi người đối với đại nhân vật đều không quá giống nhau,
nhưng chi cần người có thể từ trong hỉ nộ của bản thân mình tác động tâm tình
của ngươi, hắn vui thì ngươi liền xả hơi, hắn phẫn nộ là ngươi liền sợ hãi, có thể
một lời quyết định cảm xúc của ngươi, quyết định sinh tử của ngươi.
Đây, chính là đại nhân vật.
Giờ khắc này, những Hắc Y Vệ nhìn qua Hứa Thanh đi xa, trong đầu không
khỏi nổi lên câu nói uy nghiêm Hắc Thiên tộc không thể xúc phạm nhắc nhở
đời đời.
Cho đến trước thời điểm này, bọn họ đều biết rõ những chuyện này, nhưng
khi tự mình trải qua lại không cùng một dạng.
Dẫu sao ngày bình thường Hắc Thiên Thần Điện đều ở trong không ra, cao
cao tại thượng, bọn họ không cách nào tiếp xúc.
Nhưng lúc này, bọn họ nhìn ánh mắt Hứa Thanh, cũng xuất hiện sự kính sợ
tương tự Lâm Viễn Đông.
Xa xa, giọng nói của Hứa Thanh lần nữa truyền đến.
"Chu Hành Vu, hôm nay trước lúc mặt trời lặn, ta muốn trông thấy một
chiếc mệnh đăng, mặt khác, các ngươi thất thần làm cái gì, theo ta đi vào chỗ
sâu trong Chân Tiên Thập Tràng, còn Quốc chủ Thiên Đính Quốc, ngươi cũng
theo tới đi."
Quốc chủ Thiên Đính Quốc vội vàng hô vâng, gã cực kỳ kiên định đối với
thân phận Hắc Thiên tộc của Hứa Thanh, cũng nhất định phải kiên định, điều
này cũng đại biểu một tương lai huy hoàng của nhi tử gã.
Mà Hứa Thanh tự nhiên cũng hiểu điều này, đây cũng là một nguyên nhân
ngầm mà lúc trước hắn chúc phúc cho Mộc Nghiệp, có chút thời điểm, buộc
chặt quang vinh và tổn hại vào cùng một chỗ, có thể khiến cho người bình
thường cam tâm tình nguyện lựa chọn bị mù.
"Tuân pháp chỉ." Chu Hành Vu tương tự cúi đầu, chuyện này không có áp
lực quá lớn, gã chỉ cần truyền lời là được, có cho mệnh đăng hay không là phía
trên quyết định.
Chỉ là hết thảy hành vi cử chỉ của vị Hắc Thiên tộc này, khiến cho đáy lòng
của gã cảm khái không nhỏ.
Giờ phút này gã lấy ra ngọc giản lưu lại lời nhắn, giao cho thủ hạ đi truyền
tống về Thiên Phong Quốc, sau đó liền mang theo một nhóm Hắc Y Vệ, đuổi
theo bốn người Hứa Thanh để hộ vệ bốn phía, Lâm Viễn Đông trong đó càng
thêm ra sức, bảo hộ chung quanh Hứa Thanh, cảnh giác bốn phương.
Tinh thần đội trưởng vô cùng phấn chấn, thỉnh thoảng đảo qua Hắc Y Vệ
bốn phía, vừa nhìn về phía Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh, đáy lòng vô cùng kích
thích, cảm thấy lần này quả thực rất đã ghiền, thân là Chấp Kiếm Giả, thế mà lại
để cho Hắc Y Vệ đi tới thủ hộ và mở đường.
"Sau khi đi đến chỗ sâu trong Chân Tiên Thập Tràng, mấy kiếp tiếp sau còn
đỡ, duy chỉ có đệ nhất kiếp sau khi bị nghịch chuyển liền có nguy cơ cực lớn,
nhưng có những Hắc Y Vệ này mở đường, tất cả sẽ dễ làm hơn nhiều."
Cứ như vậy, một đoàn người bọn họ chậm rãi nhích tới gần rừng cây Chân
Tiên Thập Tràng, nơi đây so với lúc trước đã có biến hóa thay đổi, giờ phút này
toàn bộ trái cây đều đã mở mắt ra, dưới ánh mặt trời, những con mắt này tràn ra
ánh sáng âm u, lạnh lùng nhìn mọi người đang tiến tới gần.
Mà xa xa, 10 thân cây màu nâu đen cực lớn uốn lượn ngút trời, tràn ra khí
tức kinh khủng, càng có cảm giác áp bách vô hình mãnh liệt phủ xuống thế
gian, so sánh với nó, đám người đang đi tới bên trên đại địa tựa như con sâu cái
kiến.
Khí thế của cây Chân Tiên Thập Tràng vô cùng rộng rãi, đồng thời cũng ảnh
hưởng tới khí huyết mọi người, quấy nhiễu tinh thần của bọn họ, khiến cho đáy
lòng toàn bộ người tới gần đều theo bản năng dâng lên cảm giác sợ hãi.
"Thần tử đại nhân, thời điểm Chân Tiên Thập Tràng nở rộ, bên trong tồn tại
rất nhiều quỷ dị, thân phận ngài cao quý vô cùng, vẫn xin bảo trọng thân thể,
chớ tùy tiện đi vào chỗ sâu, nếu thật sự cần gì, ty chức cùng với Đô ti Chu Hành
Vu sẽ giúp ngài mang tới."
Quốc chủ Thiên Đính Quốc đi theo sau lưng Hứa Thanh, ngưng trọng nhìn
qua chỗ sâu trong Chân Tiên Thập Tràng, trầm giọng mở miệng.
"Dạng quỷ dị gì, nói một chút đi." Ánh mắt Hứa Thanh bình tĩnh, nhìn về
phương xa.
Nghe thấy Hứa Thanh hiếu kỳ, Quốc chủ Thiên Đính Quốc chắp tay, cung
kính mở miệng.
"Thần tử đại nhân, căn cứ ghi chép của ba mươi sáu vương quốc chúng ta,
Chân Tiên Thập Tràng cứ 100 năm hình thành đạo quả một lần, thời điểm cây
Thập Tràng nở rộ, bên trong sẽ xuất hiện thời không hỗn loạn."
"Người đi vào thì phần lớn sẽ bị lạc ở bên trong, khó có thể trở về, thỉnh
thoảng có người cưỡng ép xông ra, nói thời không bên trong khác biệt trước khi
đi vào, thậm chí còn có người còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vị Ách Tiên
Tộc này thành tiên."
Quốc chủ Thiên Đính Quốc cung kính mở miệng, gã có thể hiểu được
nguyên nhân Thần tử không biết được những điều này, dù sao đối với Hắc
Thiên tộc sinh hoạt trong những vực khác mà nói, Đại Hoang Đông Quận trong
Thánh Lan vực chỉ là một khu vực nhỏ vắng vẻ mà thôi.
Cho dù tri thức đối phương uyên bác, nhưng không biết được chi tiết nơi
đây cũng là hợp lý.
"Trừ thứ này, càng là chỗ sâu bên trong lại càng tồn tại nguyền rủa, từng có
ghi chép đại tu Quy Hư cũng vẫn lạc ở nơi này." Thần sắc Quốc chủ Thiên Đính
Quốc lộ ra vẻ kiêng kị.