Quang Âm Chi Ngoại

Chương 982: Đoạt! (1)




Hứa Thanh rất sốt ruột.

Sau lần linh quỷ kiểm tra thực hư kia, bây giờ đã trôi qua bốn ngày rồi.

Trong bốn ngày này, mặc dù tổng số lượng đạo quả mà bọn hắn thu được đã

đến hơn một nghìn quả, vả lại đội trưởng còn thả tin đồn đổi chúc phúc ra bên

ngoài, đưa tới không ít Thánh Lan tộc khẩn cầu muốn được chúc phúc.

Nhờ đội trưởng hoạt động, bọn hắn cũng thu hoạch không ít kỳ trân dị bảo.

Nhưng cây Chân Tiên Thập Tràng, mục tiêu chân chính của bọn hắn vẫn

chưa hoàn toàn thành thục.

Mà theo thời gian trôi qua, trong lòng Hứa Thanh cũng chầm chậm dâng lên

cảm giác bất an, cảm giác bất an này tương tự như lúc ở trong Quận Đô vậy,

đều tới từ thiên đạo Thương Long, mặt khác, Mộc Nghiệp cũng đã mất tích thật

lâu.

Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, Mộc Nghiệp đang ở một nơi cách chỗ

này thật xa.

"Hẳn là bị đưa đi tới vương triều Thánh Lan tộc rồi....."Hứa Thanh trầm

ngâm, nhìn một chút đạo quả chính mình thu được, sau khi tính toán quân công

một cái, ý niệm rời khỏi trong đầu hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng đội trưởng lại không cam lòng.

"Tiểu Thanh, chúng ta lưu lại thêm một ngày nữa!"

"Ngày mai có một khách hàng lớn muốn chúc phúc, huống hồ ta nghe người

ta nói gần đây có người đang tu hành bỗng cảm nhận được Chân Tiên Thập

Tràng đang biến hóa, điều này nói rõ nó sắp thành thục rồi."

"Chúng ta chờ thêm chút nữa, dẫu sao cơ hội này rất khó có được, nếu như

có thể đi vào bên trong Chân Tiên Thập Tràng, chuyến này của chúng ta liền

thật sự đại viên mãn, ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi." Trong mắt đội trưởng

mang theo khát vọng và điên cuồng, liếm liếm môi, nhanh chóng truyền âm.

"Đạo quả phía ngoài chúng ta không thể ăn, nhưng tiểu Thanh à, ta đã

nghiên cứu qua, chân tướng …bản thể của cây Thập Tràng hẳn là có thể ăn, vả

lại không giống tầm thường, mỗi một quả đều nhất định là chứa đầy linh khí."

"Ngươi cũng muốn tu vi của mình tăng nhanh hơn đúng không, lần này ta

cam đoan, chúng ta nhất định có thể."

"Quan trọng nhất là... Tiểu Thanh à, lần này đại sư huynh muốn tặng cho

ngươi một trận tạo hóa kinh thiên động địa, tuyệt luân thế gian, siêu cấp lớn!

Bây giờ ta không thể nói, việc này rất huyền diệu, chỉ có thể làm chứ không thể

nói, ngươi phải tin ta!"

"Về phần phương pháp rời khỏi, ta cũng có biện pháp, ta đã chuẩn bị bảo vật

rất lợi hại, có thể lập tức truyền tống chúng ta về Phong Hải Quận, nhưng muốn

dùng vật ấy cần tiêu hao cực kỳ kinh người, cho nên vẫn cần bản thể của cây

Chân Tiên Thập Tràng."

Hứa Thanh trầm ngâm, liếc mắt nhìn đội trưởng, sau đó nhớ lại đủ loại quá

khứ trước kia, cuối cùng hung hăng nghiến răng, đồng ý đợi thêm một ngày.

Cứ như vậy, đêm ngày thứ tư đã đến.

Đêm khuya, trong lúc Hứa Thanh đang nghiên cứu tượng thần Hắc Thiên,

tâm thần của hắn bỗng nhiên khẽ động, trong thức hải dấy lên gợn sóng.

Trong lúc mơ hồ, bên trong cảm giác của hắn, bên phía cây Chân Tiên Thập

Tràng đột ngột dâng lên một ngọn lửa ngập trời, ngọn lửa này đang hừng hực

thiêu đốt, cực kỳ kinh thiên động địa.

Nhưng hết lần này tới lần khác, khi hắn mở mắt ra nhìn thì tất cả lại toàn bộ

tan biến.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng kỳ lạ.

"Đây là chấn động dị tượng của cây Chân Tiên Thập Tràng mà Mộc Nghiệp

và đội trưởng đã nhắc tới?"

Hứa Thanh thì thào, nhìn qua bóng tối xa xa, lần nữa nhắm mắt.

Hồi lâu sau, trong cảm ứng của hắn, ngọn lửa mơ hồ kia lần nữa hình thành,

không ngừng thiêu đốt, lúc này Hứa Thanh tựa như nhìn thấy một đạo thân ảnh

mặc áo bào trắng trong ngọn lửa, đứng trên thân cây Tiên Thập Tràng, nhảy

múa cùng với bầu trời.

Không phải một mình, bốn phía dần dần huyễn hóa ra vô số bóng người,

đều cùng nhau nhảy múa.

Điệu nhảy của những bóng người này rất quỷ dị, mang theo cảm giác thần bí

nào đó, như là tế tự và lấy lòng trời xanh vậy.

Giờ phút này theo bọn họ nhảy múa, ngọn lửa bốn phía càng bốc lên cao

hơn, cùng nhau lên xuống, thanh thế càng lúc càng lớn.

Còn có từng trận tiếng trống vang vọng từ nơi ấy, từng tiếng rơi vào tâm

thần Hứa Thanh, dường như muốn thay thế nhịp tim đập của hắn.

Còn có tiếng ngâm xướng cổ xưa, dùng âm điệu chú ngữ mà Hứa Thanh

chưa từng nghe qua, không thể hiểu được.

Dần dần, huyễn cảnh trong cảm giác trên bầu trời, trong một cái chớp mắt

bỗng nhiên nứt ra một đạo khẽ hở thật lớn, bên trong khe hở mơ hồ tựa như có

một tồn tại không cách nào tưởng tượng đang ngóng nhìn đại địa, dường như

đang chờ đợi.

Không biết trôi qua bao lâu, một âm thanh ẩn chứa phấn khích từ trong bóng

người nhảy múa ở chính giữa truyền ra, gã giơ tay phải lên chém xuống phía

dưới, phần bụng lập tức bị cắt thủng, từng khúc ruột lớn bay ra từ trong bụng,

giống như con rắn, vặn vẹo bay lên không trung.

Theo họ nhảy múa và tiếng trống, khúc ruột này cũng không ngừng vặn vẹo.

Sau đó những bóng người ở bốn phía cũng đều giơ tay lên tự mổ bụng,

khiến ruột bay múa, từ xa xa nhìn lại, vô số khúc ruột bay lên trên không, nhìn

thấy mà giật mình.

Một màn này giống như có thêm loại lực lượng kỳ dị nào đó, ảnh hưởng tới

cảm giác Hứa Thanh, khiến cho Hứa Thanh cũng không nhịn được mà xuất hiện

cảm giác kích động không cách nào khống chế, muốn học theo bọn họ, cùng mổ

bụng.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tòa Thiên Cung thứ tư và thứ ba trong cơ

thể hắn chấn động, lực lượng độc đan và Tử Nguyệt khuếch tán làm tâm thần

Hứa Thanh dấy lên gợn sóng, cái loại kích động muốn mổ bụng này cũng chậm

rãi yếu ớt xuống.

Mà trong cảm giác, vào lúc này biển lửa bên cây Chân Tiên Thập Tràng lập

tức phóng đại, tràn ra huyết quang động trời, tràn ngập toàn bộ thế giới, lúc này

thân thể Hứa Thanh bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, mở mắt ra, thức tỉnh

khỏi huyễn cảnh.

Bầu trời bên ngoài, đã sáng.

Những chiếc đèn lồng hình người trôi lơ lửng ở dưới cái ô trong thiên địa,

theo bầu trời bên ngoài cái ô cải biến, chúng nó lại thắp sáng, tràn ra từng tia

sáng chiếu rọi bát phương.

Nhát mắt hừng đông, lấy Chân Tiên Thập Tràng làm trung tâm, một cỗ ý vị

đốt trụi mọi thứ lập tức tràn ngập về bát phương, bao phủ mỗi một khu vực dưới

cái ô, cũng chui vào trong mũi Hứa Thanh.

Chợt ngửi mùi vị kia một cái, máu thịt trên người liền tựa như bị thiêu đốt,

một mùi gay mũi đồng thời mang theo một chút tanh hôi, nhưng khi ngửi đến

hơi thứ hai, lại hoàn toàn ngửi được một loại kỳ hương đập vào mặt, thấm vào

tâm thần.

Bởi vì lần giết chóc trong khu Bính lần trước, tòa Thiên Cung thứ sáu của

Hứa Thanh đã thành hình một nửa, bây giờ bởi mùi thơm này lại khẽ run lên,

tựa như nhận phải kích thích và ảnh hưởng, tốc bộ thực hóa tăng lên.

Ánh mắt Hứa Thanh sáng lên.

Giờ phút này đội trưởng cũng phát hiện kỳ lạ, lao ra từ bên trong Thiên

Điện, trong mắt lộ ra điên cuồng và khát vọng, vù vù dồn dập nhìn qua phía

Chân Tiên Thập Tràng.

"Chân Tiên Thập Tràng nở rộ rồi!"

Hầu như ngay khi lời đội trưởng truyền ra, bên phía Chân Tiên Thập Tràng

lập tức truyền đến tiếng nổ vang, tổng cộng 12 tiếng, một tiếng mãnh liệt hơn

một tiếng, cho đến tiếng cuối cùng liền giống như có thể khai thiên tích địa vậy.

Chấn động bát phương.