"Chủ thượng, vài ngày sau khi vào ban đêm ngài chớ cảm giác tới nơi đây,
sau đoạn thời gian Chân Tiên Thập Tràng hình thành trái cây, nơi đây đều sẽ
hình thành một loại khí tức đặc thù."
"Sau khi cảm giác, sẽ bị nó xâm nhập, có hại đối với bản thân."
Nghe lời nói của Mộc Nghiệp, đội trưởng đi ở phía trước bỗng tò mò hỏi
một câu.
"Có hại, hại như thế nào?"
"Bẩm đại nhân, sẽ sinh ra ảo giác, có ghi chép nói rằng từng có người nhìn
thấy một màn Ách Tiên Tộc thành tiên, sau đó liền phát điên, bắt chước tự mình
mổ bụng, tuyệt khí bỏ mình."
Mộc Nghiệp cung kính mở miệng.
Ánh mắt đội trưởng sáng lên, rõ ràng cảm thấy hứng thú, giờ phút này tới
gần một cái cây, giơ tay lên túm một trái cây giống như con mắt phía trên hái
xuống, để vào trong túi trữ vật.
Nơi đây thuộc về bên ngoài Chân Tiên Thập Tràng, trên cây cối treo không
ít trái cây hình con mắt, có trái mở ra, có trái khép kín.
"Trái cây đã mở mắt ra đại biểu có thể hái." Mộc Nghiệp ở bên giới thiệu.
Đội trưởng đang không ngừng thu ngắt, Hứa Thanh chắp tay sau lưng, bình
tĩnh mở miệng.
"Nơi đây tổng cộng có bao nhiêu đạo quả?"
"Chủ thượng, mỗi 100 năm đạo quả lại kết trái một lần, tổng số đại khái vào
khoảng ba mươi vạn quả." Mộc Nghiệp vội vàng trả lời.
Sau khi Hứa Thanh nghe được, tâm thần liền nhảy dựng lên, tính đi tính lại
thì suy nghĩ càng lúc càng lung lay, dẫu sao một quả chính là một vạn quân
công, giờ phút này Thanh Thu đi ở bên cạnh cũng không ngừng dâng lên hạ
xuống ý niệm trong đầu, dĩ nhiên nàng cũng biết giá trị của vật này.
"Mộc Nghiệp, kêu người của ngươi đi hái cho ta." Hứa Thanh bỗng nhiên
mở miệng.
Mộc Nghiệp lập tức hô vâng, quay người gọi toàn bộ tùy tùng, tiến về
những trái cây đã mở mắt ra, phân tán để thu hoạch.
Bọn họ chẳng những nhiều người, động tác lại rất thành thạo, hái vô cùng
nhanh, không bao lâu liền hái được mười quả, Hứa Thanh mắt thấy một màn
này, xém chút nữa không khống chế không nổi nhịp tim đập.
Đây là hơn mười vạn quân công nha!
Chú ý thấy trong mắt Thanh Thu bên cạnh cũng lộ ra khát vọng, Hứa Thanh
đè xuống phấn khởi trong nội tâm, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi cũng đi hái đi."
Thanh Thu lập tức lao ra, phi thẳng đến phía trái cây.
Mấy ngày trước Hứa Thanh đã cởi bỏ giam cầm tu vi của nàng, nhưng mà lo
lắng xảy ra chuyện xấu, cho nên vẫn không đưa lại túi trữ vật cho nàng, mà đưa
một cho cái túi trống để làm túi trữ vật tạm thời.
Nhìn qua bóng lưng Thanh Thu, khóe miệng Hứa Thanh lộ ra một tia vui vẻ,
nhưng rất nhanh liền thu hồi, nhìn qua bên phía đội trưởng.
Giờ phút này ánh mắt đội trưởng không khống chế nổi lại phát sáng lên,
động tác cực nhanh, cầm lấy một đạo quả, trong miệng nói thầm những lời
người ngoài không nghe được, nhanh chóng hái xuống.
Hứa Thanh quét mắt liền đoán được, đội trưởng nhất định đang đếm quân
công.
"Đại sư huynh định lực chưa đủ, cái này có cái gì để đếm đâu chứ." Hứa
Thanh chắp tay sau lưng, âm thầm lắc đầu.
Rời đi không bao lâu, Mộc Nghiệp đã ngắt được 25 đạo quả cung kính đưa
tới, Hứa Thanh cầm lấy để vào túi trữ vật, đáy lòng thì thào.
"Hai mươi lăm vạn tới tay!"
Sau đó hắn nhìn những tu sĩ đi theo tiếp tục trở về đưa cho Mộc Nghiệp,
nhìn qua những đạo quả kia, lặng lẽ tính toán trong lòng.
"Hai mươi sáu, hai mươi tám, ba mươi mốt..."
Về phần hành vi hiện giờ của đội trưởng có khiến bọn họ lộ ra hay không,
Hứa Thanh cũng bất chấp không quan tâm nhiều như vậy, cứ như thế đến gần
nửa canh giờ sau, trái cây trưởng thành trong phiến khu vực này hầu như đã
trống rỗng.
Không sai biệt lắm hái được hơn 100 quả, trong lúc đang định đi tới khu vực
khác tiếp tục, rừng rậm xa xa bỗng truyền đến tiếng rối loạn.
Mộc Nghiệp lập tức cảnh giác, tiến đến phía trước Hứa Thanh với bộ dạng
hộ giá, hạ lệnh hộ vệ Thánh Lan tộc bốn phía đi qua xem xét tình huống, không
bao lâu sau liền có người trở về báo cáo.
"Hồi bẩm đại nhân, là đội tuần tra của Vân Tòng Quốc, bọn họ bắt được
mấy tên ngoại tộc đầu đường xó chợ, bên trong có một hậu duệ của Ách Tiên
Tộc không may bị bắt, vừa rồi bọn họ phải vây công mới bắt được người kia."
"Hậu duệ Ách Tiên Tộc?" Hứa Thanh nhớ kỹ đội trưởng và người bên ngoài
đều nói Chân Tiên Thập Tràng là do một vị tộc nhân sau cùng của Ách Tiên Tộc
thành tiên biến thành.
"Chủ thượng, Ách Tiên Tộc thuần huyết đã không còn tồn tại, nhưng mà
hậu duệ với dòng máu hỗn tạp thì vẫn có không ít trong Thánh Lan vực, loại tu
sĩ này thì chúng ta cũng không tiện chém giết, đa số là giam giữ đến lúc kết thúc
thu hoạch, sau đó phóng thích."
Trong lúc Mộc Nghiệp đang giải thích, xa xa truyền đến tiếng bước chân,
còn có tiếng gầm nhẹ vang vọng.
"Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta, ta là hậu duệ của Ách Tiên Tộc, đây chính
là nơi lão tổ tộc ta thành tiên!"
"Ta tới nơi này chỉ muốn cầm lấy mấy đạo quả của lão tổ, các ngươi có lý
do gì ngăn cản ta hả, ta cũng lấy không nhiều lắm, ta chỉ muốn ba mươi quả!"
"Các ngươi dám đụng vào ta ở chỗ này, ta sẽ chết cho các ngươi xem, để
cho máu của ta chảy vào trên người lão tổ, lão tổ thức tỉnh nhất định sẽ tức giận
các ngươi!"
Trong lúc giọng nói truyền ra, ánh mắt đội trưởng ngưng tụ lại, mắt Hứa
Thanh cũng lóe lên tia sáng.
Rất nhanh, một đám tu sĩ Thánh Lan tộc không phải người Thiên Đính Quốc
áp giải bảy tám tên tu sĩ lẻn vào nơi đây đi ngang qua đám người Hứa Thanh.
Sau khi trông thấy Hứa Thanh và đội trưởng, những tu sĩ Thánh Lan tộc này
liền biến sắc, bọn họ cũng đã nghe nói tới hai người bọn hắn, cho nên vội vàng
bái kiến.
Mà trong bảy tám tu sĩ bị bọn họ áp giải, có một thiếu niên toàn thân tràn ra
khí tức không giống người thường, nhất là vị trí mi tâm, chỗ đó tồn tại một cái
vật tổ uốn lượn vặn vẹo giống như con rắn lại giống như thực tràng.
Giờ phút này gã đang mở to miệng kêu gào, khuôn mặt không cam lòng, sau
khi đảo mắt nhìn qua đám người Hứa Thanh, nhận ra họ là Hắc Thiên tộc, liền
sửng sốt một chút.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khi gã nhìn thấy Thanh Thu một bên thì
thân thể lại khẽ run, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục như thường, tiếp tục
mắng to, chỉ là bước chân có chút nhanh hơn.
Thanh Thu thu hồi ánh mắt, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, tựa như
không biết.
Đội trưởng hừ lạnh trong lòng, nheo mắt lại.
Hứa Thanh quét mắt nhìn tới, thì thào trong lòng.
"Ninh Viêm thế mà lại chạy đến nơi này?"