Hứa Thanh liếc mắt nhìn thanh niên quỳ ở phía trước, khẽ gật đầu.
Trong đêm hôm qua, dưới vị thanh niên Thánh Lan tộc này khẩn cầu, sau
khi hắn và đội trưởng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý với biện pháp
của đối phương, dự định mượn đoàn xe Thánh Lan tộc này để rời khỏi khu vực
lục soát của Chấp Kiếm Giả.
Về phần sau khi vào Thánh Lan tộc có đi tới Thiên Đính Quốc của đối
phương hay không, Hứa Thanh tạm chưa đưa ra kết luận.
Mà nơi ẩn thân bọn họ được an bài, chính là chỗ này, ở trên làn da của một
con thú bốn chân, phương pháp này rất xảo diệu, còn che lấp được cả khí tức,
hiển nhiên Thánh Lan tộc rất am hiểu với loại thuật che giấu này.
"Tiểu tu đã không phụ sự kỳ vọng của thượng tộc, đã thành công giấu giếm
Chấp Kiếm Giả, lộ trình tiếp theo sẽ không có quá nhiều ngoài ý muốn, một
tháng sau chúng ta sẽ đặt chân tới Thánh Lan tộc."
Nói xong, vị thanh niên Thánh Lan tộc giơ tay phải lên, lấy ra hai mảnh lá
sen từ trong túi trữ vật, cung kính đưa qua đầu.
"Tiểu tu sinh ra ở vùng quê, chỉ thấy qua thượng tộc hai lần, đều là đứng từ
xa xa để nhìn, mặc dù đã nghe gia phụ nhiều lần ngưỡng vọng kể về phong thổ
của thượng tộc, nhưng quả thực không hiểu rõ nhiều lắm, chỉ nghe thấy thượng
tộc thích uống nguyệt lộ vào trước bình minh tảng sáng, cho nên đã sai người
thu thập đến."
Thần sắc Hứa Thanh như thường, nhưng trong lòng khẽ động, tuy hắn đã
tìm hiểu về Hắc Thiên tộc, nhưng cũng không cẩn thận tới như thế, cũng không
biết được việc bọn họ còn thích uống nguyệt lộ.
Vả lại trong lời của thanh niên Thánh Lan tộc này cũng mang theo cảm giác
lập lờ nước đôi, nhìn như bình thường, nhưng lại cũng ẩn chứa một tia thăm dò.
Cho nên hắn cũng không biết là Hắc Thiên tộc có phải thật sự thích uống
nguyệt lộ hay không.
Vì vậy hắn cũng trầm mặc không nói.
Đội trưởng thì cười nhạt một tiếng, giơ tay phải lên, cách không trảo một
cái, hai cái lá sen kia lập tức bay tới phía y, không phải trực tiếp dùng để uống
nguyệt lộ trong đó, mà giơ lên ngón tay thật nhỏ, nhẹ nhàng hơi điểm chút vào
bên trên, sau đó bôi sương sớm dính trên tay lên trên con mắt.
Chỉ thấy nguyệt lộ nhanh chóng phát huy, mà hai mắt màu đen của đội
trưởng cũng xuất hiện một lớp màng, dường như phủ lên hai mắt, thần sắc cũng
lộ ra một chút thoải mái.
"Ngươi có lòng rồi, lui ra đi."
Thần sắc tên thanh niên Thánh Lan tộc kia từ đầu đến cuối đều không có bất
kỳ chút khác thường nào, vẫn luôn cuồng nhiệt, nghe vậy liền cung kính rút lui,
cho đến khi thối lui ra khỏi chín bước mới nhấc chân rời đi.
Theo gã bay lên không, thân ảnh cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa
thành thân hình bình thường, xuất hiện ở trên con thú bốn chân, ngồi ở chỗ cũ,
vẻ mặt không có chút nào dị thường.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh liền trôi qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, vị thanh niên Thánh Lan tộc đó rất có chừng mực,
chưa từng quấy rầy Hứa Thanh và đội trưởng quá nhiều, thỉnh thoảng đi đến
cũng đều đứng từ xa xa cầu kiến, sau khi được cho phép mới dám tiến tới gần.
Tất cả hành vi cử chỉ đều không biểu lộ ra chỗ khác thường nào, thật giống
như thật sự coi hai người bọn họ trở thành thượng tộc.
Nhưng mà bên trong lời nói cung kính của gã thi thoảng lại xảo diệu hỏi
thăm một chút về phong thổ Hắc Thiên tộc, mà mỗi lần như vậy, trên mặt gã
đều mang theo vẻ mê mẩn.
Hứa Thanh cũng không hiểu rõ nhiều lắm về những cái này, cho nên cũng
không mở miệng, hết thảy đều do đội trưởng ứng phó.
Mà đội trưởng lần này hiển nhiên đã chuẩn bị trước vô cùng tốt, trình độ
hiểu biết về Hắc Thiên tộc cực cao, thậm chí còn có hai lần chỉ ra chỗ sai lầm
cho đối phương.
"Ai nói cho ngươi biết là Hắc Thiên Thần Sơn được dùng để tế tự? Đó là
nơi nguyệt hoa đua nở, cũng đã từng là chỗ Thần hàng, bây giờ là chỗ đặt Thần
Cung."
"Ở dưới Thần Sơn là Ô Lân Thành? Đáng tiếc tòa thành kia 60 năm trước đã
bị nửa khuôn mặt Thần Linh nhìn tới, cho nên đã tan biến, việc này người bên
ngoài không biết nhiều lắm."
Trong lúc nói, vô luận là vẻ mặt hay là ngữ khí của đội trưởng, đều cực kỳ
chân thật, khiến cho Hứa Thanh có cảm giác, tựa như đội trưởng đã thật sự sinh
hoạt ở trong Hắc Thiên tộc rồi vậy.
Điều này cũng khiến cho vị vẻ cuồng nhiệt trong mắt thanh niên Thánh Lan
tộc kia càng đậm.
Nhưng mà người này cũng không hoàn toàn từ bỏ thăm dò, còn có một lần
buổi trưa, vào lúc ánh mặt trời chói chang nhất, mặc dù gã không xuất hiện,
nhưng lại khiến bộ lông che chắn ánh mặt trời trên người con thú bốn chân hơi
nhích một tí xíu không thể điều tra, khiến cho ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu
vào trên người Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhăn mày lại và hơi phất tay, bộ lông che nắng lập tức khôi phục
góc độ nguyên bản.
Từng việc nhỏ như thế, mặc dù số lần không phải rất nhiều, nhưng mỗi lần
Hứa Thanh và đội trưởng đều xử lý rất tốt, vì vậy sau hơn nửa tháng, rốt cuộc
không còn tái xuất hiện sự thăm dò nữa.
Cho đến ngày hôm nay, bên trong Lâm Lan Châu, đoàn xe Thánh Lan tộc đã
nhích tới gần Thiên Nguyệt hạp cốc.
Thiên Nguyệt hạp cốc rất lớn, dựa theo tốc độ đoàn xe, muốn xuyên thẳng
qua nơi đây cũng cần mất thời gian ba ngày mới có thể, mà sau khi rời khỏi hạp
cốc lại đi một tuần, là có thể tới biên giới.
Bởi vì Lâm Lan Châu là nơi giáp giới cùng với Thánh Lan tộc, cho nên sau
khi đoàn xe đến nơi này, các tu sĩ Thánh Lan tộc nhao nhao thở ra một hơi, sợi
dây cung căng thẳng cũng buông lỏng một chút.
Sau khi qua đêm ở bên ngoài hạp cốc, sáng sớm ngày thứ hai, đoàn xe trùng
trùng điệp điệp chạy vào bên trong hạp cốc, gào thét lao nhanh vượt qua.
Theo đoàn xe đi về phía trước, thời gian một ngày rất nhanh liền trôi qua,
vào lúc hoàng hôn đã sắp đến, đoàn xe bọn họ đã tiếp cận tới vị trí giữa của hạp
cốc.
Hai bên là những núi đá đá lởm chởm cao ngất, che đậy bộ phận ánh nắng
mặt trời, khiến cho hạp cốc thoạt nhìn có chút tối tăm.
Xa xa, trong một tòa động quật ẩn nấp ở trên cao, giờ phút này có một người
nữ tử mặc áo đỏ đang khoanh chân từ từ mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng
lạnh lẽo.
Trên mặt thiếu nữ này đeo một chiếc mặt nạ, bên người đeo theo một thanh
liêm đao ác quỷ khổng lồ, chính là Thanh Thu.
Nàng đã tới nơi này được nửa tháng rồi, mục tiêu chính là đoàn xe chở Vân
Mẫu Thạch này.
Những đoàn xe trở Vân Mẫu Thạch có lớn có nhỏ, vì để không đánh rắn
động cỏ, cho nên Thanh Thu đã buông tha những đoàn xe nhỏ, nàng chuẩn bị
không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ phải cướp đoạt đoàn xe lớn nhất.
"Đã đến rồi!!" Lúc đoàn xe Thánh Lan tộc của Hứa Thanh và đội trưởng tới
gần phiến khu vực này, trong đầu Thanh Thu lập tức liền truyền đến giọng nói
của ác quỷ.
"Đoàn xe này chính là một trong mục tiêu mà ngươi kêu ta điều tra lúc
trước, bọn họ đến từ Thiên Đính Quốc của Đại Hoang Đông Quận, tuy là tiểu
quốc nhưng số lượng vận chuyển Vân Mẫu Thạch lần này lại không ít."
"Ta mới cảm ứng một vòng, bên trong có trên trăm tu sĩ Thánh Lan tộc, Kim
Đan không nhiều lắm, mạnh nhất là sáu Cung!"
"Chính là bọn họ rồi, sáu Cung cũng rất thích hợp để chúng ta đồng quy vu
tận!"
Theo giọng nói của ác quỷ vang lên, trong mắt Thanh Thu lóe lên lãnh
mang, lập tức vận hành tu vi trong cơ thể, toàn thân tràn ra ánh sáng màu đỏ,
dưới bí pháp triển khai, lại có chấn động chiến lực sáu Cung.
Hiển nhiên mấy tháng này, tu vi của nàng rốt cuộc cũng có chỗ đột phá, tạo
thành bốn tòa Thiên Cung, phối hợp cùng với công pháp Hoàng cấp và bí pháp,
chiến lực của nàng đã đạt sáu Cung.
"Dựa theo tốc độ của bọn họ, sau một nén nhang sẽ đi tới vị trí của chúng
ta!"
Giọng nói của ác quỷ mang theo hưng phấn, chỉ là hiển nhiên nó cũng
không phát hiện đội trưởng và Hứa Thanh che lấp ở bên trong, mà Thanh Thu
vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới hai người Hứa Thanh sẽ ở trong đội xe
này.