Một màn này lập tức khiến đám Sơn Hà Tử chợt đứng lên, Vương Thần và
Dạ Linh cũng hít vào một ngụm, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt
Khổng Tường Long cũng lập lòe ánh sáng.
Thật sự là hết thảy mọi thứ, đều giống như đúc với Hắc Thiên tộc trong trí
nhớ của bọn họ, nô dịch vạn tộc, từ không sinh có.
Thậm chí nếu không phải tận mắt nhìn thấy quá trình đối phương biến hóa,
giờ phút này bọn họ cũng sẽ cho rằng Trần Nhị Ngưu chính là Hắc Thiên tộc.
Hứa Thanh cũng lắp bắp kinh hãi.
Thấy phản ứng của mọi người, đội trưởng cao thâm mạt trắc cười cười, phất
tay lệnh bầy rắn tản đi, trường mâu tan biến, tiếp tục đắc ý mở miệng.
"Tiểu sư đệ, lần này đại sư huynh tất nhiên sẽ dẫn ngươi đi làm một chuyến
lớn, về sau đừng đi lung tung ra ngoài nhận nhiệm vụ cùng người khác nữa,
những cái nhiệm vụ kia quá ít quân công, loại việc nhận nhiệm vụ này còn phải
xem ai dẫn theo ngươi ra ngoài."
Khổng Tường Long hừ lạnh một tiếng.
Hứa Thanh cười khổ, nuốt hòn đá màu đen trong tay vào miệng, khiến huyết
dịch bản thân cải biến, sau đó hắn cũng tò mò đội trưởng làm như thế nào để
triển khai được pháp thuật của Hắc Thiên tộc, nhưng khi hắn nghĩ đến sự thần
bí trên người đội trưởng, liền cảm thấy việc này hình như cũng không có gì thần
kỳ.
"Có lẽ ta cũng có thể." Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhớ tới con mắt
của Hắc Thiên tộc mà mình đã nghiên cứu ba ngày kia.
"Như vậy thì, tiểu sư đệ, quy củ vẫn như lúc xưa chứ nhỉ?" Đội trưởng đảo
qua đám người Khổng Tường Long, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh, liếm liếm
bờ môi.
Hứa Thanh vừa nghe liền hiểu, trong mắt to màu đen lộ ra một tia do dự,
nhẹ gật đầu.
Đám người Khổng Tường Long nghe vậy liền kinh ngạc, không biết quy củ
lúc xưa của hai người trước mắt là cái gì.
Ngay khi bọn họ đang cân nhắc, đội trưởng bỗng nhiên bước một bước ra,
tay phải giơ lên, một cây thương bằng hàn băng xuất hiện, một thương đâm
thẳng vào ngực Hứa Thanh, xuyên suốt qua người, sau đó băng mâu nổ tung,
hóa thành vô số mũi băng sắc bén, trực tiếp bộc phát trên người Hứa Thanh.
Trong chốc lát, toàn thân Hứa Thanh tràn ngập máu tươi màu đen, mà đội
trưởng vẫn không kết thúc, tay phải nắm lại, đấm một quyền vào trên cánh tay
phải Hứa Thanh, rặc rặc một tiếng bẻ ngang, sau đó trong khi Hứa Thanh hít
sâu, đội trưởng nhanh chóng mở to miệng muốn cắn.
Hứa Thanh trừng mắt, lập tức rút lui, truyền ra lời nói.
"Tới phiên ta!"
"Ha ha, thói quen thói quen, không phải cố ý, tới ngươi tới ngươi." Đội
trường có chút lúng túng.
Hứa Thanh nhịn đau, ánh mắt bất thiện, lập tức tới gần, tay phải vừa lật liền
xuất hiện một thanh dao găm màu đen, lập tức đâm xuyên thẳng qua bụng đội
trưởng.
Đội trưởng kêu rên một tiếng.
Máu tươi phun trào, Hứa Thanh vẫn không ngừng lại, dao găm cắt thẳng lên
trên sau đó lại rút ra, thay đổi phương hướng, tiếp tục chọc tới, liên tiếp bảy tám
đao, trên người đội trưởng tràn đầy thương tích, Hứa Thanh theo bản năng
ngẩng đầu, lại lướt qua trên cổ đội trưởng.
Một đao lướt qua, đầu người xém chút nữa rớt xuống.
Đội trưởng trợn mắt thật to, cấp tốc rút lui, không phục mở miệng.
"Chấp Kiếm Giả đuổi giết chúng ta thật lâu, cho nên phải có vết thương do
kiếm!" Nói xong, y liền rút ra Kiếm Lệnh, đâm bảy tám lần về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhịn đau, máu tươi chảy xuống càng nhiều thêm nữa, cũng trầm
giọng truyền ra lời nói.
"Nếu như truy sát rất lâu, chúng ta cũng không có đủ thời gian nghỉ ngơi,
miệng vết thương sẽ phải hư thối." Trong lúc nói, hắn bắt đầu phóng độc,
Trong nháy mắt tiếp theo, đội trưởng liền kêu gào thảm thiết, vết thương
trên người lập tức hư thối.
"Chúng ta trốn đông trốn tây, linh khí nơi này không đủ, sẽ rất suy yếu!" Đội
trưởng tiếp tục động thủ.
"Hắc Thiên tộc không thích ánh mặt trời, trải qua thời gian dài thân trên sẽ
bị ăn mòn!" Hứa Thanh hít vào một hơi, lần nữa ra tay.
Cứ như vậy, bọn họ ngươi tới ta đi, một màn này khiến bốn người Khổng
Tường Long đứng nhìn bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp ngây ngốc
đứng tại chỗ, sau một lúc lâu bốn người cùng hít vào một hơi, theo bản năng
nhìn nhau một chút.
"Nghiêm túc như vậy sao?"
"Hứa Thanh từng nói qua, hắn đã trải qua nhiều lần sinh tử cùng với đại sư
huynh của mình....." Sơn Hà Tử thấp giọng nói.
Mọi người sâu sắc chấp nhận.
Giờ phút này, cách nơi đây khoảng hơn trăm dặm, có một đoàn xe đang
trùng trùng điệp điệp đi về phía trước.
Bên trong không dưới mấy trăm cỗ xe, mỗi một xe không sai biệt lắm đều là
lớn khoảng 100 trượng, phía trên đang đắp màu đen vải bạt, do một con thú lớn
bốn chân toàn thân màu đỏ kéo xe, đang đi tới phía trước.
Trên từng con thú lớn bốn chân, đều có một tu sĩ Thánh Lan tộc, trong bọn
họ cũng không có tu vi Nguyên Anh, phần lớn đều là Trúc Cơ, về phần Kim
Đan không sai biệt lắm có mười tên.
Đều là khoảng hai ba Cung.
Chỉ có ba vị bốn Cung, về phần người mạnh nhất là một vị thanh niên, trên
người mặc cẩm bào, tướng mạo bất phàm, mi tâm có một đạo hắc tuyến đặc biệt
rõ ràng, hiển nhiên là huyết mạch không tầm thường, có được chiến lực sáu
Cung.
Bọn họ chính là những đội vận chuyển đến từ Thiên Đính Quốc, một trong
ba mươi sáu cái tiểu vương quốc bốn phía quanh cây Chân Tiên Thập Tràng
nằm ở Đại Hoang Đông Quận Thánh Lan đại vực.
Lần này đi đến Phong Hải Quận, là nắm lấy thư lệnh qua cửa Diêu gia cho,
tới đây để vận chuyển Vân Mẫu Thạch.
Đá này rất đặc thù, không cách nào để vào trong túi trữ vật, cho nên phải sử
dụng đoàn xe mới có thể vận chuyển.
Mà thư lệnh của Diêu gia, cũng khiến cho bọn họ có thể đi thông suốt trình
độ nhất định trong Phong Hải Quận, nhưng bọn họ cũng biết mình có mâu thuẫn
cùng nhân tộc, cho nên nếu người tới thực lực rất cao, sẽ khiến quá nhiều chú ý.
Không bằng cử một người tầm thường một chút, không thể hiện ra sự uy
hiếp.
Dẫu sao bọn họ là tới vận chuyển chứ không phải giết chóc, bây giờ thu
thập Vân Mẫu Thạch xong, đoàn xe một đường chạy nhanh không dừng lại chút
nào, vội vàng đi về phía biên giới.
Mắt thấy sắp đến Thủy Mặc sơn mạch, theo bầu trời nổ vang, tín hiệu Chấp
Kiếm Giả hiện ra, đoàn xe lập tức xuất hiện một chút bạo động.
Người thanh niên tướng mạo và khí chất không bình thường trong đó bỗng
nhiên ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn lên bầu trời.
"Chấp Kiếm Giả?"