Hơi thở thơm tho không thể tránh khỏi rơi vào trên mặt Hứa Thanh, hắn
thậm chí thấy rõ lông mi khẽ run cùng với lông tơ thật nhỏ trên mặt Tử Huyền,
còn có rặng mây đỏ nhanh chóng hiện lên trên làn da của nàng.
"Nàng cũng khẩn trương?"
Hứa Thanh sững sờ.
Hắn chưa bao giờ thấy qua biểu cảm này của Tử Huyền, trong khi hắn đang
suy nghĩ, Tử Huyền ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ và lông mi run rẩy,
nhưng ánh mắt lại rất sáng, ngón tay chỉ vào ngực Hứa Thanh.
Bắt đầu vẽ họa phù.
Một khắc bị chạm vào, tâm thần Hứa Thanh chấn động, sau đó hai mắt khép
kín, định khí ngưng thần, tiếp tục đọc thuộc lòng Thảo Mộc Kinh trong lòng, cố
gắng làm cho mình bình tĩnh.
Ngón tay của Tử Huyền tựa như nước chảy, nhẹ nhàng mơn trớn trên người
của hắn, đã trở thành sự trở ngại hắn đọc thuộc lòng kinh văn, theo từng đạo
phù văn màu vàng xuất hiện ở trên người Hứa Thanh, cái loại cảm giác mãnh
liệt này càng khiến cho trong đầu Hứa Thanh tựa như nổi lên sóng biển, một
luồng lại một luồng, không ngừng dâng lên.
Cho đến sau một nén nhang, lúc sắc trời bên ngoài đã sáng ngời, ngón tay
của Tử Huyền vẽ trên ngực Hứa Thanh mới có chút dừng lại.
"Hứa Thanh, tim của ngươi đập thật nhanh." Giọng của Tử Huyền rất nhẹ,
nhưng trong Kiếm Các im lặng này vẫn rất rõ ràng vang vọng vào bên tai Hứa
Thanh.
Hứa Thanh hít sâu và mở hai mắt ra, nhìn thấy Tử Huyền cả khuôn mặt đỏ
bừng.
"Không nên cử động, đây là một nét vẽ cuối cùng." Bốn mắt nhìn nhau,
giọng của Tử Huyền có chút run rẩy.
Ngón tay của nàng hơi di động, đảo qua từ ngực Hứa Thanh vẽ đến phần cổ,
đến cằm, cho đến sau tai.
Thân thể nàng cũng ở trong động tác này, chậm rãi tới gần phía hắn hơn.
Toàn thân Hứa Thanh vô cùng cứng ngắc, Thảo Mộc Kinh không cách nào
thành hình trong đầu nữa, trong mắt là một mảnh mờ mịt.
Mắt thấy Tử Huyền càng lúc càng gần, nhưng vào lúc này, bên ngoài Kiếm
Các đột nhiên truyền đến giọng nói hào hứng bừng bừng của đội trưởng.
"Tiểu Thanh, ngươi thế nào rồi, ra ngoài thôi, chúng ta xuất phát, đi làm đại
sự."
"Ồ, tại sao nơi này lại nhiều thêm một tầng phòng hộ?"
"Tiểu Thanh, ngươi đang làm gì thế?"
Theo giọng nói của đội trưởng truyền đến, Tử Huyền nhanh chóng thu ngón
tay lại, có chút khẩn trương đứng lên, mặc dù ngày bình thường nàng hay trêu
chọc Hứa Thanh, bộ dạng như là đại tỷ tỷ từng trải, nhưng việc Hứa Thanh chưa
trải qua, nàng tương tự cũng chưa trải qua.
Giờ phút này sửa sang lại mặt đỏ một chút, lấy tóc đen để che giấu tâm thần
hoảng loạn, sau đó nàng ho khan một tiếng, không dám nhìn tới Hứa Thanh,
nhanh chóng mở miệng.
"Hứa Thanh, chú ý an toàn trên đường."
Nói xong Tử Huyền quay người, bóng lưng thướt tha mang theo một chút
vội vàng, đi về phía cửa Kiếm Các, phất tay, đại môn mở ra, lộ ra đội trưởng vẻ
mặt kinh ngạc bên ngoài.
Một cái chớp mắt, biểu cảm đội trưởng liền chuyển từ kinh ngạc biến thành
chấn động, đôi mắt trợn to, ngơ ngác nhìn Tử Huyền, lại quét mắt nhìn Hứa
Thanh đang mặc quần áo ở bên trong cánh cửa.
"Ta không thấy gì, ta không nhìn thấy gì hết!"
Đội trưởng nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, nhắm mắt lại, đáy lòng
giống như có sóng biển cuộn mình, thầm nghĩ không phải hai người này đã xảy
ra chuyện gì không thể miêu tả rồi chứ.
"Trần Nhị Ngưu." Không đợi đội trưởng tiếp tục suy tư, Tử Huyền nhàn
nhạt mở miệng.
"Đệ tử nghe!" Đội trưởng từ từ nhắm hai mắt, lớn tiếng đáp lại.
"Tháng trước, Liên Minh Bát Tông truyền đến tin, nói là hài cốt Cổ Xà bên
trong bí địa lại có một chút dơ bẩn."
Đáy lòng đội trưởng run lên, nghe được bên trong những lời này ẩn chứa ý
tứ gõ mình, vì vậy nhanh chóng cân nhắc xem mình đã phạm vào lỗi sai gì, rất
nhanh liền tìm được nguyên nhân, thầm nghĩ nhất định là chính mình phá hỏng
chuyện tốt của đối phương.... Nhìn một màn không nên nhìn, vì vậy ngay lập
tức mở miệng.
"Thượng Tiên, hôm qua ta tu hành xảy ra chút vấn đề, không biết vì sao mắt
bị hỏng mất rồi."
Tử Huyền hừ lạnh một tiếng, tiếp tục truyền ra lời nói.
"Còn có, ta có một người khuê trung mật hữu tên là Lý Thi Đào, mấy ngày
hôm trước nàng nói với ta, rằng nàng nhìn thấy một tên dáo dác vừa ăn đào vừa
lén lút nhìn mình ở Phụng Hành Cung, có phải là ngươi không?"
"Chắc chắn không phải là đệ tử, đệ tử tuyệt đối sẽ không nhìn lén, vả lại chỉ
ăn táo!" Thần sắc đội trưởng nghiêm nghị, không cần nghĩ ngợi mở miệng.
"À." Tử Huyền cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói hai câu, sau đó tim
đập rộn lên, cất bước rời đi.
Cho đến khi Tử Huyền rời đi, đội trưởng mới mở mắt ra quan sát khắp nơi,
sau đó nhanh chóng bước vào bên trong Kiếm Các, bất khả tư nghị nhìn Hứa
Thanh.
"Xảy ra chuyện gì vậy!"
Lúc này Hứa Thanh đã mặc đạo bào vào, thần sắc như thường, nghe vậy
kinh ngạc.
"Gì cơ?"
"Ặc?" Đội trưởng sững sờ, cẩn thận đánh giá Hứa Thanh vài lần, lén lút tới
gần hỏi.
"Ngươi và Tử Huyền Thượng Tiên....."
"Đại sư huynh, chúng ta nên xuất phát rồi." Hứa Thanh nói xong, rời khỏi
Kiếm Các.
Đội trưởng đi theo sau, nhìn bóng lưng rời đi mơ hồ của Tử Huyền Thượng
Tiên, lại đưa mắt nhìn Hứa Thanh, lấy ra một quả đào cắn một cái, cười hắc hắc,
bước nhanh đuổi theo.
Hôm nay không có tuyết, nhưng có gió nhỏ, điều này cũng không ảnh
hưởng tới nắng ráo sáng sủa trên bầu trời, càng bởi vì tầng mây mỏng manh,
khiến cho bầu trời là một mảnh xanh thẳm.
Vì vậy tia nắng ban mai cũng trở nên đặc biệt chói mắt.
Ánh nắng chiếu xuống cả vùng đất, rơi vào trên người hai người đi xa, kéo
thân ảnh của bọn hắn trở nên vô cùng dài.
Gió nhẹ quét tới, truyền tới giọng nói.
"Tiểu sư đệ, ngươi nói với đại sư huynh, tối hôm qua ngươi …có phải đã
trưởng thành, làm chuyện người lớn rồi phải không?"
"....."
"Tiểu sư đệ, tại sao ngươi không nói chuyện thế? Vẫn còn ngại ngùng à."
"....."
"Ai nha, mà thôi mà thôi, sư huynh không trêu chọc ngươi nữa, tiểu sư đệ
thân ái của ta, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, lúc chúng ta trở lại, ngươi phải giới
thiệu Đào Đào của ta cho ta đấy, ta cũng muốn trưởng thành, muốn làm chuyện
người lớn rồi."
"..."
Câu nói cười đùa mang theo tiếng cười vang vọng ra, theo thân ảnh hai
người càng đi càng xa, tiếng cười cũng chầm chậm biến thành tiếng vang nhỏ
nhẹ.