hân bị trảm đạo kia, nhớ lại từng màn khi bọn họ bị một đao
chém xuống, sau đó đạo cơ sụp xuống.
Theo những hình ảnh không ngừng hiện ra ở trong đầu óc của hắn, hồi lâu
sau thân thể Hứa Thanh bỗng nhiên run lên, chợt mở mắt ra.
"Phương hướng của ta không đúng!"
"Tất cả những thứ ta cảm ngộ trước kia, đều lấy phương pháp trước kia, thế
nhưng tất cả đều lấy thân hồn là chủ yếu, ví dụ như một đao Thái Thương, trảm
chính là thân, Quỷ Đế Sơn trấn chính là hồn."
"Đây không phải là cảm ngộ, đó là vẽ, còn lần này mới thật sự là cần cảm
ngộ."
"Bởi vì đây là quy tắc biến thành trảm đạo đao, nó không phải là thiên kiếp
đao, nó là thiên đạo đao!"
"Nhìn vào cấp độ sâu hơn, phương pháp nó dùng chính là chém ra linh khí
trong cơ thể của tu sĩ, một khắc đao hạ xuống, linh khí ở trong cơ thể sẽ bị ảnh
hưởng, tựa như không còn thuộc về bản thân tu sĩ nữa!"
"Trọng điểm của một đao kia không phải là trảm, mà là để cho bản thân linh
khí của tu sĩ bài xích người tu hành, tự động sụp đổ!
"Một đao kia, hoặc là nói một đạo này, càng giống như là…Một đạo pháp
chỉ!"
Hứa Thanh hô hấp dồn dập, trong mắt sộ ra ánh sáng mãnh liệt.
"Pháp chỉ hiệu lệnh linh khí, để cho nó bài xích tu sĩ?"
"Cái này …làm thế nào mới được như vậy?"
Trong đầu của hắn lập tức bay lên một đáp án.
Linh khí là bản chất, vậy nếu như coi linh khí thành tồn tại tương tự như dị
chất, như vậy linh khí là khí tức của ai, Hứa Thanh nghĩ tới bốn con thú thiên
đạo nguyên thủy ở bên ngoài của cái tiểu thế giới này, con mắt của bọn nó hội
tụ tạo thành Nhật Nguyệt, huyễn hóa ra pháp tắc.
"Linh khí đến từ pháp tắc, pháp tắc đến từ thiên đạo?"
Hứa Thanh thì thào, trong mắt lộ ra kỳ mang.
Sau khi phạm nhân bị giam giữ vào trong tiểu thế giới này, bọn họ sẽ bị tiểu
thế giới xâm nhập và đồng hóa, cuối cùng dung hợp thành một thể với giới này,
cho nên pháp tắc của cái tiểu thế giới này, mới có thể tiêu tán tu vi của bọn họ.
"Cho nên, một đao kia, là lấy pháp tắc của thiên đạo hóa thành pháp chỉ, sau
đó chém xuống!"
"Như vậy thiên đạo, là cái gì?"
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ suy tư, sau một lúc lâu hắn thở sâu, đứng
người lên cất bước rời khỏi mảnh tiểu thế giới này, khi đi đến bên ngoài tiểu thế
giới, hắn đứng ở bên trong hư vô, cúi đầu nhìn về phía bốn tôn thú nguyên thủy
thiên đạo cực lớn bên ngoài kia.
Hắn nhìn rất nghiêm túc, rất cẩn thận, thậm chí khoanh chân ngồi trong hư
vô và tản cảm giác ra ngoài, toàn tâm đắm chìm.
Thời gian trôi qua, bảy ngày sau, trong lòng Hứa Thanh dâng lên từng trận
cảm giác hiểu ra.
"Bốn tôn thiên đạo này, không phải là vật thực chất, mà giống như một loại
sinh không phải sinh, giống như tồn tại chết mà không chết."
"Loại tồn tại này, không có ý chí của bản thân."
Đây là đáp án sau khi Hứa Thanh quan sát, đồng thời cũng là đáp án mà hắn
hỏi thăm Tử Huyền Thượng Tiên trong bảy ngày này.
Đáp án này, khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới đại lục Vọng Cổ.
Dựa theo hắn lý giải, cường giả nắm giữ pháp tắc của đại lục Vọng Cổ, cũng
có thể làm được một đao thiên đạo này trong đại lục Vọng Cổ, chỉ là điểm này
vô cùng khó khăn.
Bởi vì thiên đạo của tiểu thế giới, là bị Chấp Kiếm Cung khống chế được,
cho nên có thể sử dụng.
Nhưng thiên đạo ngoài đại lục Vọng Cổ, hẳn là không tồn tại nào có thể
khống chế.
Mà không có người nắm quyền, thiên đạo cũng sẽ không có ý thức của
mình, chỉ có biến pháp tắc thành bản năng.
Thời điểm này, Hứa Thanh bỗng nhiên hiểu rõ cái gì gọi là Linh Tàng cảnh.
Cũng hiểu rõ nguyên nhân mà Quỷ Thủ từng nói Linh Tàng cảnh cần phải
cảm ngộ thiên đạo, bên trong bí tàng của bản thân phải có thiên đạo trấn giữ.
Đó là bởi vì, chỉ có thiên đạo mới có thể thừa nhận pháp tắc, tiến tới hiệu
lệnh pháp tắc.
Cường giả Linh Tàng cảnh, đã có thể lấy thiên đạo pháp tắc của bản thân,
hiệu dụng trên đại lục Vọng Cổ, mặc dù không thể lâu dài, nhưng có thể cải
biến trong thời gian ngắn, hình thành trạng thái chí cường của bản thân.
Cũng giống như là Huyền Diệu Thái của Trúc Cơ vậy.
Sau khi hiểu rõ những thứ này, Hứa Thanh đã có lý giải càng sâu hơn đối
với đối với một đao thiên đạo này.
Rốt cuộc hắn cũng biết, tại sao lúc trước mình một mực thất bại.
Bởi vì, một đao kia ẩn chứa pháp tắc, mà pháp tắc thì chỉ có Linh Tàng mới
có thể nắm giữ, vả lại Linh Tàng nắm giữ cũng là dựa vào thiên đạo bên trong
bí tàng làm vật trung gian.
Cho nên hắn mới thất bại, do đó vô luận hắn vẽ như thế nào, cũng đều khó
có thể thành công.
Hắn thiếu khuyết một cái vật dẫn thừa nhận pháp tắc!
"Thì ra là như vậy!"
Hứa Thanh hoàn toàn hiểu ra.
"Vật dẫn..."
Hắn nghĩ tới độc đan, nghĩ tới mệnh đăng, nghĩ tới công pháp Hoàng cấp,
nghĩ tới Tử Nguyệt...
Cuối cùng, hắn bỏ qua.
Bởi vì rốt cuộc thì những thứ này, đều là ngoại vật.
Duy chỉ có một thứ là thích hợp nhất.
Đó chính là…Thương Long.
Bổn mạng Thương Long!
"Thiên đạo bên trong bí tàng tương lai của ta!"
Đây mới là thứ thực sự thuộc về bản thân hắn!
Mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng.