Quang Âm Chi Ngoại

Chương 947: Kẻ dám xưng tiểu hài tử, chết! (1)




Hứa Thanh có chút không vui.

Kẹo hồ lô ăn thật ngon, tương tự cái mùi vị kia, khiến hắn nhớ lại một chút

về Vô Song thành, cho nên đoạn đường này hắn ăn rất từ tốn, chậm rãi nhai

nuốt từng viên một.

Thế nhưng một trận gió độc thổi đến, đã biến xiên kẹo hồ lô thành màu đen,

tràn ra từng trận tanh tưởi.

Giờ phút này sau khi giết chết tên tội phạm, Hứa Thanh lạnh nhạt nhìn

Thanh Thu đi tới, mặc dù trong lòng hắn không có bất kỳ hảo cảm nào với

nàng, nhưng dù sao đối phương cũng đang thi hành nhiệm vụ, vì vậy hắn lãnh

đạm mở miệng.

"Ta không đoạt quân công của ngươi."

Sau khi nói lời này, Hứa Thanh quay người rời đi, mà giọng nói mang theo

cảm giác lạnh như băng của Thanh Thu cũng lập tức truyền đến.

"Ai mà thèm quân công này của ngươi!"

Theo giọng nói vang vọng, Thanh Thu cất bước đi tới, không thèm để ý tới

Hứa Thanh, nàng bước vài bước đã đến trước mặt hắc y nhân kia.

Trước tiên không phải cầm túi trữ vật, mà giẫm một bước lên trên đầu của

cỗ thi thể này.

Cây xiên bằng trúc kia chỉ xuyên thấu đầu của đối phương, nhưng một giẫm

của Thanh Thu, phịch một tiếng, đầu tên tội phạm kia lập tức bị tươi sống đạp

bạo.

Âm thanh truyền ra, Hứa Thanh đang đi đến nơi xa cũng đều nghe thấy,

quay lại nhìn.

Thanh Thu đứng bên cạnh thi thể hình như vẫn còn chưa hết giận, lại nhấc

chân lên tiếp tục đạp, một giẫm lại một giẫm, cứ thế đạp nát hoàn toàn cỗ thi thể

này.

Một màn vô cùng hung tàn, khiến cho Hứa Thanh nhìn qua cũng có chút

kinh ngạc, hắn đoán người này hẳn là đắc tội Thanh Thu, vả lại đắc tội vô cùng

sâu, vì vậy thu hồi ánh mắt, rời khỏi Quận Đô, đi thẳng đến Kiếm Các.

Từ đầu đến cuối, Thanh Thu đều không liếc mắt nhìn Hứa Thanh, giờ phút

này sau khi giẫm nát bấy thi thể hắc y nhân, nàng từ máu thịt bên trong nhặt lên

túi trữ vật, nhìn chằm chằm thịt nát trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

"Ngươi cũng xứng gọi là tiểu hài tử ư, dám làm bẩn ba chữ này, ta cho

ngươi chết không toàn thây!" Thanh Thu hừ lạnh trong lòng.

Lúc đầu cái tên tội phạm truy nã này vốn không phải là mục tiêu nhiệm vụ

của nàng, nhưng từ khi nàng nhìn thấy ngoại hiệu của đối phương ở trong danh

sách truy nã là tiểu hài tử, nàng liền nhìn chằm chằm vào tên này, muốn giết

chết gã cho bằng được.

Trong lòng Thanh Thu, tiểu hài tử là một xưng hô vô cùng thần thánh, đại

biểu sự tốt đẹp, cho nên nàng không cho phép bất luận kẻ nào vấy bẩn.

"Đúng vậy đúng vậy, giết chết gã, đồng quy vu tận cùng gã!" Cho đến khi ác

quỷ hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Hứa Thanh, mới rút cuộc dám truyền

ra lời nói, kêu gào trong đầu Thanh Thu.

"Được rồi, việc ta kêu ngươi điều tra, ngươi đã điều tra xong chưa!" Thanh

Thu lạnh giọng mở miệng trong tâm thần.

"Đã tra rõ, bốn tháng sau sẽ có đoàn xe Thánh Lan tộc tới đây mua sắm Vân

Mẫu Thạch, khả năng đại khái sẽ đi ngang qua Thiên Nguyệt hạp cốc, từ nơi ấy

quay về tộc quần kia, nhưng vị trí đó không phải rất thích hợp để phục kích

cướp bóc, ngươi nhất định phải đi làm một chuyến này?"

Ác quỷ nhanh chóng mở miệng.

Thanh Thu không nói chuyện, quay người đi về phía xa trong ánh trăng.

"Nếu ngươi thật sự muốn làm vụ này, ta nghĩ rằng chúng ta phải làm tốt

chuẩn bị đồng quy vu tận cùng bọn họ rồi, tuy rằng chúng ta đã chờ ngày hôm

nay thật lâu, nhưng ta nghĩ rằng ngươi vẫn cần cân nhắc nhiều hơn một chút."

Ác quỷ có chút do dự.

"Ta cần đầy đủ quân công để giảm bớt thời gian nhậm chứ, nhất định phải

chém giết và cướp hàng hóa của bọn chúng, để đổi lấy quân công!" Thanh Thu

bình tĩnh truyền ra tiếng lòng của mình.

"Đáng giá sao, không phải là ba năm sao? Bây giờ mới trôi qua nửa năm."

Ác quỷ thở dài, nó muốn đồng quy vu tận, nhưng lại không muốn chết cùng với

một chút thể loại tầm thường.

"Thật ra kẻ thích hợp để đồng quy vu tận nhất, chính là Chó Điên…"

Thanh Thu tự động bỏ qua một số lời nói nhảm của ác quỷ, nhàn nhạt mở

miệng.

"Ta không đợi được ba năm, ta muốn trong vòng một năm đi về Nam Hoàng

Châu."

"Ngươi có muốn cân nhắc lại một chút hay không, thật ra ba năm liền ba

năm, cũng đã lâu như vậy rồi, cũng không thiếu vài năm." Ác quỷ vẫn chưa từ

bỏ ý định, tiếp tục khuyên bảo.

"Không được!"

"Dạo gần đây ta thường xuyên hoảng hốt, luôn cảm giác tiểu hài tử ca ca ở

bên Nam Hoàng Châu sắp gặp phải nguy cơ sinh tử, ta không đợi được."

"Hiện giờ ta đã có năng lực bảo hộ hắn, ta muốn đi tìm hắn, ta thiếu nợ hắn

một cái mạng!"

Thanh Thu đi trong bóng đêm, đưa tay sờ lên hòn đá nhỏ đặt ở trong ngực,

trong mắt lộ ra vẻ kiên định, càng đi càng xa.

Mà giờ khắc này Hứa Thanh đã về tới Kiếm Các.

Sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy ra ngọc giản của Quận Thừa,

nghiên cứu cẩn thận.

Thời gian trôi qua, vào lúc sắc trời sắp tờ mờ sáng, Hứa Thanh ngẩng đầu,

trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

"Tiên Khôi là phải tế luyện người sống, vả lại nhất định phải cam tâm tình

nguyện…"

Hắn đã nhìn hoàn chỉnh nội dung bên trong ngọc giản này nhiều lần, cũng

cẩn thận nghiên cứu một phen, đã có càng nhiều hiểu biết hơn nữa đối với việc

Cận Tiên tộc chế tạo Tiên Khôi.

Chỉ là cái này dù sao cũng là Cận Tiên tộc mà không phải là nhân tộc, cho

nên chỗ Quận Thừa Không thể nào nghiên cứu ra hạch tâm chân chính.

Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, nội dung ghi chép trong ngọc giản đã đủ

rồi.

"Vô luận là bí pháp hay là phương pháp chuyển hóa, cùng với Cận Tiên Cửu

Luyện theo như lời trong đó, những thứ này thật ra cũng không trọng yếu...

Quan trọng là Cận Tiên tộc lựa chọn tộc nhân nào để trở thành tài liệu."

Hứa Thanh nheo mắt lại, trong đầu hiện ra những tên Cận Tiên tộc bị nhốt

trong giới ngục kia.

"Có khả năng nào ước định trục xuất phạm nhân bị nhốt 10 năm của ba tộc,

đối với Cận Tiên tộc mà nói, bản thân cái ước định này còn có mục đích và ý

nghĩa riêng của nó, ví dụ như... "

"Dùng phạm nhân bị trục xuất về, luyện chế thành Tiên Khôi?"

"Mà bình thường mà nói, phạm nhân ở trong giới ngục trải qua nhiều lần tử

vong, sẽ đánh mất toàn bộ ký ức, như vậy thì từ trình độ nào đó, càng dễ thỏa

mãn điều kiện cam tâm tình nguyện."

Trong ánh mắt Hứa Thanh lóe lên tinh mang, hắn nghĩ tới lời Quỷ Thủ tiền

bối nói về đạo lệnh mà Quận Trưởng hạ xuống ba trăm năm trước.

"Quận Trưởng vì không muốn ảnh hưởng tới tình nghĩa cùng Cận Tiên tộc,

đã hạ lệnh không được xóa đi ký ức của phạm nhân Cận Tiên tộc? Chuyện này...

"

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, việc này nhìn như là Quận Trưởng mềm

lòng, nhưng bây giờ dựa theo những thông tin mà Hứa Thanh nắm giữ nhìn vào,

rõ ràng là Quận Trưởng đã biết qui trình chế tạo Tiên Khôi, cho nên mới có đạo

lệnh này để áp chế phần nào.

Lại luôn dùng cách nói ôn hòa, hết thảy đều vì tình nghĩa hai tộc, điều này

khiến cho Cận Tiên tộc cũng chỉ có thể cam chịu.

"Bất cứ chuyện gì, cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài."

Hứa Thanh cảm khái trong lòng, lúc ở Thất Huyết Đồng hắn đã có cái cảm

thụ này rồi, qua Liên Minh Bát Tông hơi khá hơn một chút, mà trong Quận Đô

này, cái cảm giác này lại càng cường liệt.

"Như vậy nhìn vào, ta có thể nghĩ biện pháp làm chút gì đó trên người

những tên phạm nhân Cận Tiên tộc sắp bị trục xuất trở về, Hứa Thanh suy tư về

khả năng việc này có thể thực hiện.

Cho đến khi sắc trời bên ngoài sáng rõ, trong mắt Hứa Thanh lộ ra một tia

ánh sáng, đứng dậy đi về phía Hình Ngục Ti, cũng không đi đến nhà tù 132 khu

Đinh, cũng chưa từng đi tới khu Bính, hắn đầu tiên đi tới tầng thứ chín.

Khi tới đó liền lấy quyền hạn cùng thân phận của lính canh ngục khu Bính,

xem xét toàn bộ thông tin về phạm nhân khu Đinh, cuối cùng đã tìm được manh

mối ở bên trong.

Tất cả phạm nhân Cận Tiên tộc, không phải đều bị giam giữ ở khu Bính.

Bên trong khu Đinh cũng có phạm nhân Cận Tiên tộc, số lượng vào khoảng

300.

Mà bên trong có 17 tên rất nhanh liền tới kỳ hạn 10 năm, không lâu sau sẽ bị

trục xuất quay về Cận Tiên tộc.

"Bên trong hơn bốn mươi người của khu Bính kia, nhất định cũng có."

"Tuy nói chế tạo Tiên Khôi cần tu vi Nguyên Anh mới có thể, những người

bị giam giữ ở khu Đinh này tu vi chưa đủ, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào

cũng không nói trước được."

Sau khi xem xét tài liệu phạm nhân, trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ trầm tư,

quay người rời đi, tới nhà tù số 27 khu Đinh, tìm được lính canh ngục chỗ đó,

chào hỏi với nhau sau đó bắt đầu thẩm vấn.

Vô luận là lính canh ngục khu Bính có quyền hạn, hay là danh khí của Hứa

Thanh trong khu Đinh, cũng đều khiến cho lần thẩm vấn này rất thuận lợi