Quang Âm Chi Ngoại

Chương 946: Xiên trúc kết liễu (2)




Vận khí của Hứa Thanh không tệ, vừa trở lại Kiếm Các khoanh chân đả tọa

nửa canh giờ, đã nhận được Quận Thừa trả lời.

"Hứa Thanh?"

"Quận Thừa đại nhân." Hứa Thanh lấy ra ngọc giản, cung kính mở miệng.

"Ngươi có chuyện gì?" Giọng nói của Quận Thừa mang theo một chút mệt

mỏi, hiển nhiên là vừa mới hết bận công vụ xong.

Hứa Thanh cũng biết không nên làm phiền Quận Thừa nhiều, vì vậy chỉ đơn

giản nói rằng mình muốn hiểu rõ Tiên Khôi.

"Tiên Khôi à, nếu bây giờ ngươi có thời gian, tới đây một chuyến là được, ta

dẫn ngươi tận mắt đi nhìn."

Nghe Quận Thừa trả lời, tinh thần Hứa Thanh chấn động, rời khỏi Kiếm Các

và đi thẳng đến Quận Đô.

Giờ phút này đêm vẫn chưa quá khuya, bên trong Quận Đô đèn đuốc sáng

trưng, rất nhiều cửa hàng đều đang buôn bán, cũng có không ít phàm tục, thậm

chí có một chút quán đồ ăn vẫn đang buôn bán, thi thoảng cũng có thể thấy

được Chấp Kiếm Giả tuần tra trên đầu đường của Quận Đô.

Hứa Thanh một đường đi thẳng đến phủ Quận Thừa nằm ở thành Đông, sau

khi tới gần liền nói rõ ý đồ đến với thị vệ phủ Quận Thừa, cuối cùng được dẫn

tới bên ngoài thư phòng của Quận Thừa.

"Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, cầu kiến Quận Thừa đại nhân." Hứa Thanh

thần sắc nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu.

"Vào đi." Trong thư phòng truyền ra giọng nói mỏi mệt của Quận Thừa.

Hứa Thanh cung kính đi đến, đẩy cửa thư phòng, nhìn thấy Quận Thừa đang

điều phối nước thuốc cùng với mấy người trợ thủ của mình.

Bên trong còn có một vị là Chấp Kiếm Giả mới cùng gia nhập với Hứa

Thanh.

Sau khi người Chấp Kiếm Giả này nhìn thấy Hứa Thanh liền nhẹ gật đầu,

sau đó dựa theo Quận Thừa căn dặn, chuẩn bị nước thuốc.

Hứa Thanh không quấy rầy, đứng ở một bên, ánh mắt đảo qua thư phòng,

trông thấy cách đó không xa để rất nhiều hoa cỏ cây cảnh, bên trong có rất

nhiều dược thảo, cũng có rất nhiều đóa hoa tầm thường.

Giờ phút này thần sắc Quận Thừa mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại

rất sáng, vả lại rõ ràng đang điều phối đến thời khắc mấu chốt.

Lão hết sức chăm chú, pha trộn từng lọ dịch thể cùng một chỗ, cuối cùng

sau khi hoàn thành, lão bước nhanh đi đến trước một chậu Nham Quế, nhẹ

nhàng nhỏ nước thuốc vào trong bùn đất.

Nhưng lọ nước thuốc này rõ ràng tồn tại sai lệch, mắt thường cũng có thể

thấy được bồn cây cảnh kia trở nên héo rũ, cho đến tàn lụi.

"Ài."

Quận Thừa than nhẹ một tiếng, vuốt vuốt mi tâm sau đó quay đầu nhìn về

phía Hứa Thanh, đang muốn mở miệng, nhưng giờ phút này, ngọc giản truyền

âm bỗng chấn động, sau khi lão lấy ra xem xét, thần sắc bỗng trở nên ngưng

trọng hơn một chút.

"Hứa Thanh, Quận Trưởng gọi ta qua đó, hôm nay ta không thể giảng giải

Tiên Khôi cho ngươi rồi, đây là một chút tài liệu ta ghi chép Tiên Khôi lúc

trước, ngươi từ từ tìm hiểu, có gì không hiểu thì hỏi lại ta."

Hình như việc có chút nghiêm trọng, cho nên Quận Thừa cũng không nhiều

lời, sau khi đưa cho Hứa Thanh một khối ngọc giản ghi chép, sửa sang lại áo

bào một chút.

Trước khi đi còn áy náy gật đầu nhẹ với Hứa Thanh, sau đó lại kêu trợ thủ

trong này tiếp tục điều phối dược tề, rồi vội vàng đạp không đi xa.

Hứa Thanh tiếp nhận ngọc giản, chắp tay cúi đầu.

Mắt thấy trợ thủ trong thư phòng của Quận Thừa lại bắt đầu điều phối nước

thuốc, Hứa Thanh biết mình cũng không tiện nhìn nhiều, vì vậy liền cáo từ, rời

khỏi Quận Thừa phủ.

Trên đường trở về Kiếm Các, Quận Đô náo nhiệt đã dần dần trầm lặng

xuống, mặc dù vẫn còn rất nhiều cửa hàng buôn bán, nhưng một chút quán bán

đồ ăn đã dọn quán.

Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, trông thấy một chỗ bán kẹo hồ lô đang dọn

dẹp, nhìn qua những xiên kẹo hồ lô đỏ rực, hắn suy nghĩ một chút, đi đến phụ

cận mua một xiên hồ lô.

Cầm trong tay, Hứa Thanh ăn một cái, lông mi khẽ nhướn lên, cúi đầu nhìn

xiên kẹo hồ lô trong tay.

Mùi vị của kẹo hồ lô này không hề tồi, ngon hơn nhiều so với Thất Huyết

Đồng.

Trong hỗn hợp chua ngọt có cảm giác mát lạnh vừa đủ, khiến cho Hứa

Thanh nhớ tới ký ức khi còn bé ở Vô Song thành.

Vì vậy hắn quay lại, đưa mắt nhìn quầy hàng bán kẹo hồ lô, nhưng người

bán hàng rong chỗ đó đã đi rồi.

"Nếu mua thêm được mấy xiên thì tốt rồi." Hứa Thanh thì thào, lại ăn một

cái.

Mùi vị vẫn không tệ như trước.

Cứ như vậy dưới ánh trăng, hắn vừa ăn xiên kẹo hồ lô, vừa cảm giác ngọc

giản Quận Thừa cho, xem xét tin tức về Tiên Khôi bên trong.

Ghi chép bên trong ngọc giản rất kỹ càng, còn có rất nhiều hình ảnh, hiển

nhiên Quận Thừa nghiên cứu cái này rất sâu.

Hứa Thanh thô sơ giản lược quét qua, rất là khâm phục đối với tri thức uyên

bác của Quận Thừa, vào lúc thấy mình sắp đi ra Quận Đô, thần sắc của hắn

bỗng nhiên khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Trên một tòa lầu các xa xa, một người tu sĩ trung niên mặc áo đen đang bay

nhanh, tốc độ người này rất nhanh, càng không ngừng phất tay ném ra từng

mảnh phấn độc, khuếch tán theo gió.

Độc ý rất mãnh liệt, chỉ rơi một chút trên cỏ cây sẽ lập tức liền khiến chúng

nó héo rũ, tràn ra mùi thối.

Phía sau gã còn có một người đang gào thét truy kích.

Người truy kích là một nữ tử, mặc đạo bào Chấp Kiếm Giả, mang mặt nạ

trên mặt, vác một thanh liêm đao ác quỷ khổng lồ, chính là Thanh Thu.

Sát cơ trong mắt nàng cực kỳ mãnh liệt, toàn thân tràn ngập sát khí, muốn

đuổi kịp vị tu sĩ trung niên kia.

Nhưng đối phương một thân chiến lực năm Cung, tương tự với Thanh Thu,

phối hợp với chất độc tản ra theo gió, khiến cho Thanh Thu nhất thời nửa khắc

không cách nào thu hẹp khoảng cách.

Hứa Thanh nhìn thoáng qua, trong khoảng thời gian này hắn cũng thường

xuyên làm nhiệm vụ, cho nên lập tức nhận ra tên hắc y nhân kia là một tên tội

phạm truy nã, trong trí nhớ của hắn, đối phương có một cái ngoại hiệu, cũng gọi

là tiểu hài tử.

Cho nên Hứa Thanh có chút ấn tượng.

Nhưng mà nếu như Thanh Thu đang đuổi theo, hắn cũng không có ý định

tham dự, đang lúc hắn muốn rời khỏi.

Trong nháy mắt theo có một cơn gió thổi tới, có một chút độc trôi nổi bay

trước mặt Hứa Thanh.

Đối với Hứa Thanh mà nói, chút độc này không coi là cái gì, nhưng một nửa

xiên kẹo hồ lô còn thừa trong tay hắn thì không may mắn như vậy, sau khi cơn

gió thổi qua, nhiên viên kẹo hồ lô lập tức trở thành đen nháy, tràn ra một mùi

tanh tưởi.

Sắc mặt Hứa Thanh lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nơi hắc y

nhân trốn xa, tay phải bỗng nhiên vung lên, cây xiên trúc xỏ hồ lô trong tay lập

tức bay ra.

Tốc độ cực nhanh, dấy lên âm thanh phá không bén nhọn, phóng thẳng đến

phía hắc y nhân.

Trong chốc lát, phù một tiếng, cây xiên bằng trúc ngay lập tức đâm vào đầu

tên hắc y nhân kia, xuyên thấu mà qua.

Theo sau là từng viên kẹo hồ lô màu đen rơi trên mặt đất, hắc y nhân kia

trợn to mắt, khí tuyệt bỏ mình, thi thể phịch một tiếng rơi vào trên mặt đất.