"Hầu Gia, đ*t mẹ ngươi!" Cung chủ mặt không cảm xúc, ngẩng đầu lạnh lẽo
nhìn văn sĩ mặc cẩm bào.
Người văn sĩ mặc cẩm bào này, chính là gia chủ Diêu gia, Diêu Hầu của thế
hệ này.
Gã nghe Cung chủ Chấp Kiếm Cung nói vậy cũng không hề phẫn nộ, ngược
lại nở nụ cười, sau đó đứng lên, chắp tay cúi đầu về phía người đứng bên cạnh
nhìn bọn họ đánh cờ.
"Quận Trưởng, cuộc đã định, không cần hạ xuống nữa. Thánh Lan tộc tới
chơi là muốn tìm hiểu rõ ràng chúng ta, Diêu mỗ cáo lui trước một bước, đi tiếp
đãi một phen."
Nói xong, Diêu Hầu rời đi, bóng lưng trong hư vô âm u hơi có vẻ đìu hiu,
hiện ra một tia cô tịch.
Người quan sát hai bọn họ đánh cờ là một lão giả mặc một bộ trường sam
thô, thoạt nhìn dung mạo có vẻ xấu xí, khuôn mặt mang theo vẻ nhu hòa, không
có chút uy áp và khí thế nào, giờ phút này nghe vậy liền gật đầu cười.
Lão, chính là Quận Trưởng của Phong Hải Quận.
"Quận Trưởng đại nhân, ta vẫn không tin gã được." Nhìn qua Diêu Hầu rời
đi, Cung chủ bình tĩnh mở miệng.
"Lượng Tu huynh." Quận Trưởng nở nụ cười, ngồi xuống đối diện Cung
chủ, vừa chỉnh đốn bàn cờ, vừa nhẹ giọng mở miệng.
"Ta biết vừa rồi ngươi cố ý bày ra thế kháng long, muốn nhắc nhở Diêu
Thiên Yến, chớ để hí giả thành thật, cuối cùng biến thành kháng long."
"Nhưng ngươi sát phạt quá cường thế, Thiên Yến huynh chủ động bày thế
liên hoành hợp tung, lẫn nhau bày ra thế như nước với lửa, đây vốn là kế sách
tuyệt mật mà ba người chúng ta cùng định ra năm đó."
"Những năm này người ngoài mặt đều mắng Diêu gia, mắng bọn họ không
biết cảm thấy hổ thẹn, mắng bọn họ không não hồ đồ, mắng bọn họ là kẻ phản
bội nhân tộc, mắng bọn họ thông hôn hòa thân cùng ngoại tộc, mắng bọn họ
ngang ngược càn rỡ, toàn tộc không bằng heo chó."
"Mà bên trong Diêu gia, người biết được kế sách này cũng chỉ có thể đếm
được trên đầu ngón tay, cho dù biết rõ cũng không thể nói, chỉ có thể đau khổ
thừa nhận hết thảy, Diêu Thiên Yên năm đó danh chấn Hoàng Đô, là thiên kiêu
kiệt xuất, tài tử phong lưu khắp Đại Vực, bây giờ cam nguyện lưng đeo bêu
danh, gã khổ hơn so với ngươi nhiều."
"Hết thảy …đều bởi vì ta vô năng, bởi vì Phong Hải Quận lung lay, bởi vì sự
suy thoái của nhân tộc chúng ta, cho nên mới cần bày ra cục diện như thế này."
Cung chủ Chấp Kiếm Cung trầm mặc, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn
về phía xa xa, truyền ra giọng nói trầm thấp.
"Quận Trưởng không cần tự coi nhẹ mình, nếu như ngươi không như khổ
tâm điều phối, sợ là Phong Hải Quận đã bị Thánh Lan xâm chiếm từ sớm."
"Đạo lý ngươi nói ta cũng hiểu, ta cũng biết gã khó hơn so với ta, biết được
sự hi sinh của gã, nhưng ta lo lắng Diêu gia có một số người đi tới đi lui, sẽ thật
sự biến thành một đám kháng long."
"Dù người dẫn đầu có lòng với nhân tộc, cũng không quay đầu về được, dần
quên mất tâm ý ban đầu, cũng như Thánh Lan đại công tước ngày trước."
Quận Trưởng trầm mặc, hồi lâu sau liền nhẹ giọng mở miệng.
"Có thể khiến cho người hiểu rõ tình hình là ngươi cũng phải nghi ngờ rồi,
nói rõ Diêu huynh còn cách hoàn toàn giấu giếm được Thánh Lan tộc không
xa."
Giờ phút này đã qua hoàng hôn, bầu trời hơi lờ mờ, cũng may trăng sáng đã
hiện lên, có ánh trăng chiếu sáng nhân gian, cũng đã rơi vào hố sâu trong Hình
Ngục Ti.
Sau khi áp giải một đoàn người Hứa Thanh đến nơi này, Tư Mã chấp sự liền
rời đi.
Khổng Tường Long nhìn qua Hình Ngục Ti quen thuộc, thở dài một tiếng,
đám người Sơn Hà Tử cũng ủ rũ, chỉ có Hứa Thanh đi ở phía trước và chào hỏi
cùng mấy người lính canh ngục tới đón bọn họ, nhìn bọn họ lạnh mặt đeo gông
xiềng cho đám người Sơn Hà Tử.
Nhưng hắn thì không sao cả.
Thậm chí một người lính canh ngục quen thuộc còn đưa cho Hứa Thanh một
cái gông xiềng, để hắn hỗ trợ bọn họ.
Vì vậy gông xiềng của Khổng Tường Long, chính là đo Hứa Thanh đích
thân đeo lên.
"Quả nhiên không giống nhau..." Đám người Khổng Tường Long trơ mắt
nhìn một màn này, chú ý thấy khi những lính canh ngục này nói chuyện cùng
Hứa Thanh, trên mặt sẽ có nụ cười, một bộ dạng chúng ta là người một nhà.
Nhưng khi nói với bọn họ, đều là bộ dáng không chút cảm xúc.
Vì vậy tất cả mọi người để lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Lão Lý cũng ở trong số lính canh ngục này, sau khi nhìn đám người Khổng
Tường Long, liền thấp giọng mở miệng nói với Hứa Thanh.
"Chúng ta đã nghe nói về việc ngoài Giới Luật điện của các ngươi, đi thôi,
nhà tù của các ngươi đã được chuẩn bị xong."
Lão Lý nói xong, đi lên trừng mắt với Hứa Thanh, sau đó dẫn đường phía
trước.
Cứ như vậy, một đoàn người Hứa Thanh áp giải bốn người Khổng Tường
Long, đi vào Hình Ngục Ti.
Một đường đi đến nhà tù số 10 Khu Đinh, một khắc đẩy cửa lớn của nhà tù
ra, Hứa Thanh nhìn thấy bố trí bên trong, mỉm cười.
Mặc dù nhà tù số 10 khu Đinh vẫn là lồng giam, nhưng bên trong lại đặt sẵn
30 vò rượu, cũng không ít loại thức ăn cần tốn linh thạch mới có khả năng mua
được.
Thậm chí còn có năm chiếc lồng giam được chuyên môn chỉnh sửa, bên
trong còn có bồ đoàn để bọn họ khoanh chân đả tọa.
Mặc dù vẫn rất đơn giản, nhưng so với những phạm nhân kia thì tốt hơn rất
nhiều rồi.
Sau khi đám người Khổng Tường Long nhìn thấy, tinh thần cũng đều chấn
động, nhìn về phía những vị lính canh ngục lạnh mặt kia.
Lão Lý nhàn nhạt mở miệng.
"Ta đã nghe nói về chuyện của các ngươi, các ngươi bị phạt giam giữ, với tư
cách là binh sĩ, chúng ta tự nhiên phải canh giữ các ngươi, nhưng với tư cách là
Chấp Kiếm Giả, tất cả mọi người đều cảm giác được việc các ngươi làm rất gọn
gàng, giết rất đúng!"
"Các ngươi cứ coi trong đây là nhà của mình, một tháng này coi như là nghỉ
ngơi, cần gì cứ nói cùng Hứa Thanh, Hứa Thanh, nhà tù số 132 khu Đinh của
ngươi không thể không có ai trấn thủ được, cửa nhà lao chỗ này thì tự ngươi
cũng có thể mở, quay lại cũng đừng quên ghi công trực."
Nói xong, đám người lão Lý nhìn qua Hứa Thanh, thần sắc ngưng trọng.
"Cuối cùng, chúng ta vẫn muốn lập lại lần nữa, các ngươi giết rất tốt!" Nói
xong, toàn bộ lính canh ngục nơi đây đồng loạt lấy ra Kiếm Lệnh, cầm kiếm lễ
về phía đám người Hứa Thanh.
Sau khi bái một cái, những lính canh ngục quay người rời đi.
Nhà tù số 10 khu Đinh lập tức an tĩnh lại.
Hứa Thanh lặng lẽ đi đến chỗ, phất tay trên những vò rượu, có bốn hũ bay
về phía đám người Khổng Tường Long, sau khi từng người tiếp được, mọi
người nhìn nhau một cái, đều nở nụ cười.
"Cạn!" Tiếng cười của Khổng Tường Long càng lúc càng lớn, trực tiếp cầm
uống một miệng lớn.
Hứa Thanh tươi cười, cũng uống một ngụm lớn.
Sau đó hắn lấy gông xiềng trên người bọn họ xuống, vật này dùng bên ngoài
để làm ý tứ một chút là được, vào trong này thì không cần thiết.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, mà năm người bị giam chung một chỗ, tựa
như lại trở về thời điểm sau khi năm người đánh chết đám Hắc Y của Vệ Thánh
Lan tộc rồi nằm ở trên bình nguyên, vả lại bây giờ giữa bọn họ cũng không xa
lạ gì nhau, vì vậy chủ đề để chém gió cũng nhiều hơn hẳn.
Sơn Hà Tử và Vương Thần thường xuyên đấu võ mồm.
Dạ Linh thì mỗi ngày đều ở bên cạnh Khổng Tường Long, việc nàng thích
Khổng Tường Long, dù là người mù cũng có thể cảm thụ được.
Về phần Hứa Thanh, hắn thỉnh thoảng sẽ rời khỏi nhà tù, đi một chuyến tới
nhà tù 132 khu Đinh.
Ngoại trừ không thể rời khỏi Hình Ngục Ti, không thể đi làm nhiệm vụ bên
ngoài, hết thảy cũng không có gì khác biệt so với ngày bình thường của Hứa
Thanh.
Mà mỗi lần Hứa Thanh rời khỏi nhà tù số 10 khu Đinh đều rất thản nhiên,
thân là người trấn thủ nhà tù 132 khu Đinh, cũng không thể để nhà tù 132 khu
Đinh trống không được, đó là không làm tròn trách nhiệm.
Loại việc không làm tròn trách nhiệm này, Hứa Thanh cảm thấy mình tuyệt
đối không thể làm.
Thời gian nhoáng cái liền trôi qua nửa tháng.
Đối với phàm tục mà nói, giam giữ nửa tháng có lẽ sẽ rất nhàm chán, nhưng
đối với tu sĩ mà nói, một lần bế quan có lẽ so với thời gian này còn lâu hơn rất
nhiều, nhất là còn có rượu có thịt, thỉnh thoảng còn có thể đàm tiếu cùng với
nhau, vì vậy thời gian qua bọn họ cũng rất thoải mái.
Cho đến ngày hôm nay, khi Hứa Thanh hết giờ trực trở về, vừa mới bước
vào nhà tù số 10 khu Đinh, hắn liền cảm thấy hết thảy không bình thường.
Hôm nay, nhà tù số 10 này quá an tĩnh.