Quang Âm Chi Ngoại

Chương 919: Ác mộng của Hắc Y Vệ (1)




Chấp Kiếm Giả là cái gì?

Hứa Thanh thì thào nhỏ trong lòng.

Đúng là lúc trước hắn đã từng không biết gì về điều này, không biết cái gì là

Chấp Kiếm Giả, thậm chí dự tính ban đầu khi trở thành Chấp Kiếm Giả của hắn

cũng không phải vĩ đại như là hộ vệ nhân tộc gì đó.

Dù sao từ nhỏ hắn đã trải qua đau khổ của nhân gian, căn bản cũng không

sinh ra bao nhiêu tình cảm đối với nhân tộc.

Ý nghĩ chân thật nhất của hắn, đó là hy vọng mình có thể sống sót, sống tốt

một chút, sống đến khi chém được Ô Nha, chém được Lão Ưng.

Về phần tại sao trở thành Chấp Kiếm Giả, một là đội trưởng muốn trở thành

Chấp Kiếm Giả, hai là sau khi trở thành Chấp Kiếm Giả, hắn có thể có thêm

một tầng bảo hộ, ba là dự định dùng quyền lợi của Chấp Kiếm Giả để tìm tung

tích của Ô Nha.

Thậm chí thời khắc mấu chốt, thân phận Chấp Kiếm Giả cũng có thể trở

thành vũ khí chém giết Ô Nha.

Thật ra những ý nghĩ này đều là tự tư, nhưng không chỉ có một mình Hứa

Thanh nghĩ như thế, trên thực tế thì mỗi một đợt Chấp Kiếm Giả mới của từng

Châu, đều có cùng loại ý niệm này trong đầu.

Ngoại trừ những người từ nhỏ đã ở trong Chấp Kiếm Cung, mưa dầm thấm

đất, những tu sĩ ngoài Châu khác, không có bao nhiêu người có cảm xúc hộ vệ

đối với nhân tộc cả.

Nhưng chút ít, theo nghi thức Chấp Kiếm Giả bên Nghênh Hoàng Châu,

theo Đại Đế tự vấn lương tâm, tâm tư của hắn đã có hơi chút biến hóa.

Nhưng cũng chỉ là một chút, không nhiều lắm, chỉ khiến cho Hứa Thanh

hiểu được khái niệm về Chấp Kiếm Giả.

Cho đến khi hắn đi tới Quận Đô, đến khi nhìn thấy Khổng Tường Long

không hề giống với những người khác, nhìn thấy mấy người thiên kiêu có địch

ý với mình nhưng lại không hề có ác ý, nhìn thấy Cung chủ Chấp Kiếm Giả

nghiêm khắc nhưng rõ ràng là đang bảo vệ.

Lại trải qua thêm lời thề của Chấp Kiếm Giả, nghe được lịch sử của nhân

tộc.

Tất cả những thứ này, đã khắc xuống một dấu vết không thể thổi tan ở trên

người hắn.

Cuối cùng, lưu lại từng chút một, lắng đọng vào trong lòng.

Giống như lúc này, khi hắn thấy một cảnh tượng khiến để cho tâm thần dấy

lên gợn sóng.

Một người thiếu niên Cận tộc có 120 đạo pháp khiếu, khát vọng trở thành

Chấp Kiếm Giả, dưới sự tra tấn tàn bạo của Thánh Lan tộc vẫn không hề lộ ra

tin tức.

Đối phương cùng bọn họ nhớ kỹ lời thề Chấp Kiếm Giả, mỉm cười, nhắm

mắt, tiêu tán cùng với trận pháp.

Hứa Thanh không biết người này, cũng lần đầu tiên nhìn thấy, Hứa Thanh

cũng đã gặp qua quá nhiều người chết, cho nên thứ tạo thành gợn sóng trong

lòng hắn không phải là cái chết của thiếu niên.

Mà là mộng tưởng và lựa chọn của đối phương.

Người này rõ ràng có thể có tương lai tốt hơn, nhưng y lại lựa chọn con

đường không lối về này.

Hứa Thanh có chút không hiểu, nhưng hắn biết rõ, bản thân hắn thật ra cũng

có lý giải.

Nhưng đạo phong ấn bên trong nội tâm, khiến cho bất luận người ngoài hay

là thế lực nào, hắn cũng sẽ không đơn giản tiếp thu như vậy, lại càng không cần

phải nói nhận thức cùng với đặt sâu ở trong nội tâm.

Cho dù là bây giờ, vẫn là như vậy.

Chỉ là chính bản thân hắn cũng biết rõ, trong lúc bất tri bất giác, Chấp Kiếm

Giả trong mắt của hắn, đã trở nên không còn giống nhau nữa.

Nhiều thêm sự tôn trọng.

Có thể hắn cũng không thuộc về cái thế lực này, nhưng hắn tôn trọng sự

chân thành của Khổng Tường Long, tôn trọng sự nghiêm khắc của Cung chủ,

tôn trọng lời thề của Chấp Kiếm Giả, cũng tôn trọng thiếu niên chịu chết này.

Cho nên Hứa Thanh chắp tay, cúi đầu thật sâu về phía thiếu niên tiêu tán.

Giờ phút này có gió thổi tới, cuốn bụi bặm trên mặt đất do trận pháp tan vỡ

hình thành bay lên, khiến thiếu niên hóa thành tro bụi tiêu tán, cũng thổi khí tức

ẩn chứa trong hộp nguyện vọng đã mở ra trên mặt đất kia tới trước mặt mọi

người.

Hơi thở này có chút đặc biệt, mang theo một cỗ mùi hương hoa quế.

Trong mắt Khổng Tường Long mang theo bi phẫn, chạy về phía trước một

bước, đi tới mặt đất nơi thi thể thiếu niên tản đi, ngồi xổm người xuống, cầm lên

một nhúm đất, trân trọng để vào trong một cái bình nhỏ, sau khi cất kỹ mới cầm

hộp nguyện vọng bị mở ra kia lên.

"Nhiệm vụ của chúng ta, hoàn thành." Khổng Tường Long cầm lấy hộp

nguyện vọng, đưa lưng về phía mọi người, nhẹ giọng mở miệng.

Hứa Thanh trầm mặc, những người khác cũng không hề mở miệng.

Nhiệm vụ tiếp ứng đã thất bại, nhưng đã cầm được tình báo, mặc kệ thành

công hay không, đều tính là đã hoàn thành.

"Tiểu hài tử, ngươi quay về Quận Đô đi, giúp ta giao vật này cho Ti bên

ngoài." Khổng Tường Long truyền ra lời nói trầm thấp, tay phải giơ lên vung

lên, hộp nguyện vọng bay thẳng đến Hứa Thanh, Hứa Thanh một tay tiếp được.

Cầm ra nơi tay, mùi hoa quế bên trong lại càng đậm thêm một chút.

"Các ngươi cùng tiểu hài tử trở về đi, tâm tình của ta không tốt, chuẩn bị tìm

một chỗ đi dạo, một mình giải sầu."

Khổng Tường Long không hề quay người, bình tĩnh mở miệng.

"Được Long ca, ngươi một mình đi giải sầu cũng tốt, tiểu hài tử các ngươi

trở về đi, ta có chút việc riêng muốn đi xử lý, không đi cùng các ngươi nữa."

Sơn Hà Tử nắm chặt nắm đấm, phía trên khua lên gân xanh, đột nhiên mở

miệng.

"Đúng dịp, ta cũng vậy, ta cũng muốn quay về quê một chuyến, cũng tạm

thời không quay về." Sắc mặt Vương Thần âm trầm, nhàn nhạt truyền ra lời nói,

nói xong nhìn về chân trời xa một chút.

"Ta phụng bồi Long ca." Dạ Linh nhìn Khổng Tường Long, ánh mắt kiên

định.

Hứa Thanh nhìn qua bọn họ, trầm mặc mấy hơi thở, sau đó ném hộp nguyện

vọng trong tay cho một cái Chấp Kiếm Giả Ti bên ngoài, đối phương giơ tay lên

tiếp được, muốn nói lại thôi.

"Ta có việc tư phải xử lý, các ngươi quay về đi." Hứa Thanh mặt không cảm

xúc, chậm rãi mở miệng.

Ngay khi lời này vừa ra, Sơn Hà Tử, Vương Thần, còn có Dạ Linh, ba người

đồng loạt nhìn lại phía hắn, thần sắc lộ ra một chút ngoài ý muốn.

Khổng Tường Long cũng xoay người, đồng dạng nhìn Hứa Thanh.

"Tiểu hài tử, ngươi không cần làm như thế."

"Ta đi hoàn lễ." Hứa Thanh nhìn qua Khổng Tường Long, nghiêm túc mở

miệng.

Khổng Tường Long trầm mặc, sau một lúc lâu liền nhẹ gật đầu, quay người

nhoáng một cái thẳng đến xa xa.

Ba người Sơn Hà Tử cũng đều nhanh chóng đi theo, phương hướng bọn họ

đi, chính là phía biên giới của Phong Hải Quận.

Cũng là biên giới của Thánh Lan tộc.

Hứa Thanh tương tự cất bước, như mũi tên rời cung, bay thẳng đến phía bốn

người.

Hắn tự nhiên biết rõ, bọn họ muốn đi làm gì.

Khổng Tường Long ra ngoài làm nhiệm vụ không tuân thủ quy củ, vốn cũng

không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy thiếu

niên kia bị Hắc Y Vệ hành hạ thê thảm, lấy tính cách của Khổng Tường Long,

tự nhiên không thể nào nhẫn nhịn.

Mặt khác, giờ phút này, giọng nói lạnh lùng của tên Hắc Y Vệ lưu lại bên

trong ngọc giản vẫn còn đang vang vọng trong trí nhớ của Hứa Thanh.

Hứa Thanh cảm thấy, nếu như đối phương đã đưa cho Chấp Kiếm Giả lễ

vật, vậy bọn họ tự nhiên cũng phải đi hoàn lễ, như vậy mới có lễ phép.

Theo thân ảnh năm người nhanh chóng bay xa, từng Chấp Kiếm Giả của Ti

bên ngoài ở nơi đây cũng trầm mặc ngóng nhìn.

Trong mắt bọn họ có hâm mộ, cũng có cảm khái, cuối cùng bọn họ cầm

kiếm cúi đầu về phía đám người Hứa Thanh, sau đó vẫn lựa chọn trở về.

Không phải tất cả Chấp Kiếm Giả, đều không tuân thủ quy củ.

Bọn họ không thể đi, bởi vì lúc này bọn họ có sứ mạng càng trọng yếu.

Đó là đưa tình báo an toàn trở về Quận Đô.

Đây là hạch tâm nhiệm vụ của bọn họ.

Vì vậy sau khi cầm kiếm hành lễ, những Chấp Kiếm Giả của Ti bên ngoài

lập tức rời đi trong bóng đêm.