Quang Âm Chi Ngoại

Chương 918: Mộng tưởng vĩnh viễn không biến mất (2)




Phía trước là một thiếu niên tầm 15-16 tuổi, toàn thân đều là máu tươi, tràn

ngập vô số miệng vết thương, có vết thương sâu tới thấy cả xương, thậm chí nếu

cẩn thận nhìn, có thể thấy ngoại trừ làn da trên mặt bình thường ra, da chỗ khác

hầu như đã bị người ta tươi sống lột bỏ!

Hiển nhiên đã phải chịu sự hành hạ và đau khổ không cách nào tưởng

tượng.

Xương cốt lại càng vỡ hơn phân nửa, toàn thân không còn một đạo pháp

khiếu, toàn bộ tan vỡ.

Từ điểm tan vỡ có thể thấy được, thiếu niên này đúng là một thiên kiêu 120

đạo pháp khiếu.

Bây giờ một con mắt của gã cũng đã mù, con mắt bị móc ra được đặt ở

trong miệng của gã, hai cái lỗ tai cũng đã biến mất.

Thậm chí thân thể còn bị hạ độc, đang không ngừng hư thối.

Không thể sống nổi, giờ phút này chỉ còn lại một hơi tàn.

Nhìn thấy thôi liền giật mình.

Hứa Thanh thần sắc ngưng trọng, trong mắt lóe lên hàn mang bước nhanh đi

tới, lúc tới thiếu niên kia bốn phía 100 trượng, mặt đất thình lình bị bố trí trận

pháp.

Hắn không hiểu về trận pháp, nhưng có thể cảm nhận được sát ý động trời ở

nơi này, trận pháp này rất phi phàm, thuộc về trận tuyệt sát.

Thiếu niên kia, chính là bị đặt ở trung tâm của trận tuyệt sát này.

"Thiếu niên này không phải là ám tử mà chúng ta cần tiếp ứng, nhưng có lẽ

cũng có liên quan, lúc ta tới đây đã là tình trạng như vậy, còn có một ngọc giản

Thánh Lan tộc lưu lại!"

Con mắt Khổng Tường Long đỏ thẫm, nghiến răng gầm nhẹ, mở khối ngọc

giản phát hiện ở nơi này ra.

Bên trong ngọc giản lập tức truyền ra một giọng nói bình tĩnh, vang vọng

bốn phía.

"Xin chào chư vị Chấp Kiếm Giả."

"Thật tiếc là không thể gặp được các ngươi, nhưng Hắc Y Vệ chúng ta đã

lưu lại một lễ vật nhỏ cho Chấp Kiếm Giả các ngươi, hy vọng các ngươi thích,

tán thưởng thật tốt."

Giọng nói mang theo âm lãnh, càng hiện ra tàn ngược, sau cùng còn nở nụ

cười.

Đây là một đoạn âm thanh mà ngọc giản lưu lại.

Một bên là Sơn Hà Tử cùng Vương Thần, giờ phút này còn có Dạ Linh cùng

với Chấp Kiếm Giả khác cũng chạy tới, khi nhìn qua hết thảy, nghe giọng nói

lưu lại trong ngọc giản, thần sắc đều lộ ra sự phẫn nộ.

Sự tình rất rõ ràng, không cần suy tư quá nhiều, mọi người liền có thể hiểu

rõ toàn bộ.

Thánh Lan tộc mượn nhờ thành lũy, trì hoãn thời gian cứu viện của đoàn

người bọn họ, đồng thời đã tìm được mục tiêu Chấp Kiếm Giả muốn tiếp ứng.

Nhưng hiển nhiên mục tiêu này không phải ám tử chân chính, cho nên bọn

họ đã dùng cực hình tàn nhẫn, hành hạ đối phương chỉ còn lại một hơi thở, sau

đó bố trí cái trận tuyệt sát này, rồi rời đi.

Mục đích của Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc, đó chính là muốn để cho Chấp

Kiếm Giả tận mắt thấy mục tiêu nhiệm vụ tử vong.

Một khi có người bước vào, trận pháp này sẽ lập tức khởi động, người ở bên

trong sẽ chết, người bước vào cũng sẽ chết, thậm chí rất có khả năng, phương

pháp khởi động cũng không phải chỉ nằm ở việc bước vào, còn có những cái

hành vi không biết khác, cũng có thể khiến cho trận pháp bộc phát.

Huống hồ coi như là trận pháp không bộc phát, thiếu niên bên trong cũng đã

bị diệt sạch sinh cơ, giờ phút này chỉ còn một hơi tàn, tùy thời sẽ tắt.

Đây, chính là chỗ ngoan độc của Thánh Lan tộc.

Mọi người trầm mặc.

Giờ phút này Vương Thần am hiểu trận pháp ngồi xổm xuống, cảm ứng trận

pháp, sau đó vẻ đắng chát ngẩng đầu nhìn về phía Khổng Tường Long, nhẹ

giọng mở miệng.

"Là Linh Tâm Tuyệt Sát Trận đặc thù của Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc, nghe

nói trận này truyền từ Hắc Thiên tộc, lấy người làm hạch tâm trận pháp, thiếu

niên kia và trận này hoàn toàn dung hợp, dùng bất kỳ phương pháp nào bước

vào đều sẽ khởi động, dù là điều khiển quỷ dị cũng vô dụng, đến tận bây giờ,

nguyên lý của trận pháp này vẫn đang được Quận Thừa đại nhân nghiên cứu,

đáng tiếc chưa có kết quả."

"Nó là trận pháp kích hoạt một lần duy nhất, rất khó phá giải, vả lại thiếu

niên kia cũng đã dầu hết đèn tắt."

Con mắt Khổng Tường Long đỏ lên, hô hấp dồn dập.

Hứa Thanh nhìn qua thiếu niên hôn mê trong trận pháp, lặng lẽ đi đến biên

giới trận pháp, hắn không biết Ảnh Tử có thể làm được hay không, vì vậy nhẹ

giọng mở miệng.

"Ta có thể thử một lần, nhưng không xác định có thành công hay không..."

Khổng Tường Long nắm chặt nắm đấm, nghiến răng vừa muốn mở miệng,

nhưng vào lúc này, mí mắt thiếu niên trong trận pháp khẽ run, suy yếu mở mắt

ra.

Trong mắt của gã lưu lại cơn đau khổ, mờ mịt nhìn đám người Hứa Thanh.

"Các ngươi là Chấp Kiếm Giả?" Giọng nói của thiếu niên vô cùng yếu ớt,

thì thào, mang theo một tia không tín nhiệm.

Mọi người lập tức nhìn lại.

Hứa Thanh lấy ra Kiếm Lệnh của mình, đám người Khổng Tường Long

tương tự lấy ra, theo từng thanh Kiếm Lệnh lập lòe ánh sáng, trong đôi mắt lờ

mờ của thiếu niên hấp hối ở nơi đó, chiếu ra một tia sụp xuống.

"Phụ thân đã khắc ấn ký ở trong linh hồn của ta, để cho ta có thể cảm nhận

được Chấp Kiếm Giả các ngươi...."

"Thực xin lỗi, để cho các ngươi thấy bộ dạng này của ta." Thiếu niên hình

như rất để ý tới Chấp Kiếm Giả, gã cố gắng nghĩ làm cho mình có thể diện một

chút, nhưng lại không làm được.

"Phụ thân ta là nhân tộc, mẫu thân là Thánh Lan tộc, ta không phải Chấp

Kiếm Giả."

"Nhưng ta sẽ cho các ngươi đồ trong bí pháp tàng vật, là phụ thân ta dạy ta."

"Ta cũng không nói với những tên Hắc Y Vệ của Thánh Lan tộc kia, dù cho

bọn họ ép hỏi như thế nào, ta cũng không nói ra!" Thiếu niên dường như hồi

quang phản chiếu, giọng nói đã có một chút khí lực, trên mặt cố gắng nở ra nụ

cười, nhưng đau đớn khiến cho nụ cười của y mất đi vẻ đẹp.

"Phụ thân kêu ta mang một thứ tới nơi này, giao cho Chấp Kiếm Giả, y nói

rằng cái vật phẩm này sẽ không bị hủy hoại, một hồi ta chết rồi, các ngươi cầm

đi là được."

"Ta đã hoàn thành nhiệm vụ."

Thiếu niên vẫn đang cố gắng cười như trước, dường như đây là thể diện

cuối cùng của y, mà nhiệm vụ hoàn thành, rốt cuộc cũng khiến cho trên mặt y lộ

ra vẻ mặt thỏa mãn, chỉ là thương thế nghiêm trọng, khiến cho nụ cười của y

chậm rãi ảm đạm, khí tức càng lúc càng yếu.

Mà thân thể đau nhức, cũng làm cho lời của y, mang theo một chút rung

động.

"Phụ thân ta là Chấp Kiếm Giả, một mực lấy Chấp Kiếm Giả làm vẻ vang,

ta cũng muốn trở thành Chấp Kiếm Giả, nhưng ta không phải là nhân tộc, phụ

thân nói chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta có thể ở lại Phong Hải Quận,

trở thành Chấp Kiếm Giả!"

"Ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ta lại không thể trở thành Chấp Kiếm

Giả..."

Lời nói này, khiến cho Hứa Thanh thay đổi sắc mặt.

Tâm thần đám người Khổng Tường Long cũng đều nhao nhao chấn động.

"Thật muốn…Giống như phụ thân, trở thành Chấp Kiếm Giả...."

Thiếu niên thì thào, hình như y không còn đủ khí lực mở mắt nữa, dần dần

muốn khép kín, mà ngay trước khi khép kín, y cố gắng bấm niệm pháp quyết,

mở ra không gian tàng vật của mình.

Một cái bao xuất hiện ở bên cạnh của y.

Một màn này, khiến cho đáy lòng của mọi người dâng lên suy nghĩ không

cách nào hình dung, cảm xúc như dời sông lấp biển nhồi vào thể xác và tinh

thần, rất trầm, rất trọng.

"Ngươi là Chấp Kiếm Giả!" Khổng Tường Long nhìn qua thiếu niên, lớn

tiếng mở miệng, giơ Kiếm Lệnh trong tay lên.

"Ta nguyện trở thành Chấp Kiếm Giả, trung với cương vị công tác, không sợ

hi sinh."

Khổng Tường Long gào thét lời thề Chấp Kiếm Giả, mọi người bốn phía

cũng đồng loạt truyền ra thanh âm, Hứa Thanh cũng tương tự như thế, tim của

hắn nhấc lên gợn sóng mãnh liệt.

Thân thể thiếu niên kia run rẩy, hai mắt vốn muốn khép kín bỗng nhiên mở

ra, nhìn qua mọi người, thì thào nói ra lời tương tự.

"Ta nguyện trở thành Chấp Kiếm Giả, tuyệt không bội phản nhân tộc, thời

khắc chuẩn bị chiến đấu."

"Ta nguyện trở thành Chấp Kiếm Giả, vì nhân tộc mà chiến, thủ hộ nhân

tộc."

"Ta nguyện trở thành Chấp Kiếm Giả, trảm bình minh ách mệnh, tách ánh

sáng thiên địa."

Giọng nói của thiếu niên hòa hợp lại với giọng của mọi người.

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của thiếu niên nhắm lại, nhưng nụ cười

thỏa mãn trên mặt đã thành vĩnh hằng, cho đến một tiếng nổ vang kinh thiên

động địa từ trên trận pháp bộc phát.

Thiếu niên đã chết, trận pháp nổ tung.

Sóng sung kích cuồng bạo quét ngang về bốn phía, hất tung quần áo và tóc

mọi người, cho đến hồi lâu khi phong bạo tiêu tán, thiếu niên hài cốt không còn,

tan thành mây khói.

Chỉ có một cái hộp, xuất hiện ở nơi y tử vong.

Đó là một cái hộp nguyện vọng.

Một cái hộp nguyện vọng đã bị mở ra.

Đó là tình báo mà thiếu niên dùng tính mạng để đưa về.