Quang Âm Chi Ngoại

Chương 916: Mạnh nhất một đời (2)




"Khí tức Hồng Nguyệt?"

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ kỳ dị, nhưng rất nhanh liền tiêu tán, hắn biết

rõ bây giờ không phải thời gian để suy tư việc này, vì vậy liền thu hồi túi trữ vật

cùng mảnh vỡ mai rùa của đối phương, sau đó cảm thụ Thiên Cung ảm đạm

trong thi thể một chút.

"Trạng thái dung hợp với Ảnh Tử, không cách nào triển khai Quỷ U Đoạt

Đạo Công, mà sau khi tu sĩ tử vong, thức hải sụp xuống, Thiên Cung tan vỡ,

Kim Đan bị ô nhiễm, không thể sử dụng."

Hứa Thanh không có gì tiếc nuối.

Nếu như nơi đây không có người ngoài, cũng không phải đang chấp hành

nhiệm vụ, vậy thì vô luận là phóng thích độc cấm hay là triển khai những cái

thủ đoạn khác, kéo dài xuống dưới, tổng sẽ có cơ hội chậm rãi cướp lấy Kim

Đan của đối phương.

Nhưng ở đây có người bên ngoài, mặc dù kéo dài xong cũng có thể lấy Kim

Đan, nhưng ba người Chấp Kiếm Giả Ti bên ngoài cũng nhất định gặp phải

nguy cơ tử vong, nếu như lại có những Hắc Y Vệ khác tới cứu viện, kết quả

cuối cùng cũng không biết thế nào.

Cân nhắc các phương diện cuối cùng không bằng tốc chiến tốc thắng, dẫu

sao cơ hội cướp Kim Đan vẫn còn rất nhiều.

Sau khi giết xong, Ảnh Tử bao vây quanh thân thể Hứa Thanh nhanh chóng

hội tụ lại vào mi tâm, hóa thành một con mắt, sau đó hắn gật đầu một cái về

phía ba Chấp Kiếm Giả đang tràn đầy chấn động, nhoáng một cái tan biến vào

trong đêm tối.

Ba người này nhìn tên tu sĩ Thánh Lan tộc chết thảm trên mặt đất, lại nhìn

phía Hứa Thanh vừa rời đi một chút, cả ba đưa mắt nhìn nhau, riêng phần mình

hít sâu.

Bọn họ đã từng là thiên kiêu của riêng trong Châu của mình, chỉ là khi đến

Quận Đô liền phát hiện người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên,

còn có khối người càng mạnh, càng có tư chất hơn chính mình.

Vô luận là Khổng Tường Long hay là đám người Sơn Hà Tử, hay là Hứa

Thanh bây giờ, cũng khiến cho trong lòng ba người bọn họ dâng lên cảm khái.

"Nghe nói Chấp Kiếm Giả mới lần này vượt qua trước kia, bên trong xuất

hiện một tên yêu nghiệt, quả nhiên là thế!"

Nhưng ba người này cũng không bởi vậy mất đi niềm tin, trong mắt bọn họ

lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt, nhanh chóng bay về phía trước, nhưng mà phương hướng

mà bọn họ lựa chọn không còn phía Hứa Thanh vừa đi, mà là một chỗ khác.

Cùng lúc đó trong khi bay nhanh, thân ảnh Hứa Thanh đã đến được trung

tâm của thành lũy.

Chiến đấu nơi đây cũng vô cùng kịch liệt.

Trong đây có không ít Hắc Y Vệ của Thánh Lan tộc đang mai phục, giờ

phút này Sơn Hà Tử với danh hiệu là Hà Đạo đang ra tay, toàn thân bộc phát

huyết khí, còn có cả hàn ý bao phủ, những nơi đi qua bát phương nổ vang, sát

phạt kinh người.

Vả lại gã càng giết chóc, huyết ý lại càng dày đặc, chiến lực lại càng liên tục

tăng lên.

Đây là bí pháp của Huyết Hàn Môn, tu chính là sát khí, sát khí không tiêu

tan thì càng giết càng mạnh.

Tới lúc cuối cùng gã thậm chí còn cười ha hả, tựa như đã rơi vào điên

cuồng, không hề giống với vẻ âm trầm thường ngày của gã.

Về phần Dạ Linh danh hiệu là Yêu Nữ đồng dạng cũng không tầm thường.

Nàng đến từ Thái Hư Hóa Yêu tông, lúc này đã nhanh chóng biến hóa, biến

thành một con yêu quái da xanh cao ba trượng, toàn thân tràn ra sương mù màu

xanh, thân hình tựa như hơi mờ, những nơi đi qua, xuyên thẳng qua hết thảy, chỉ

lấy bộ não, vô cùng hung ác.

Công pháp của nàng rất đặc thù, khiến cho nàng có thể bỏ qua hết thảy công

kích thực chất, ra tay lại càng hung tàn, thỉnh thoảng còn há miệng trực tiếp

thôn phệ.

Mà từng người đối địch cùng nàng, trên thân thể đều mọc ra đầy những hạt

dưa bằng máu thịt.

Còn có Vương Thần danh hiệu là Dương Linh cũng rất hung mãnh, bản thể

của gã cũng không xuất hiện khỏi quan tài, mà dùng bộ phân thân Yên Miểu

Tộc bị khống chế kia.

Cỗ phân thân kia chính là một thích khách trời sinh, có thể dung nhập vào

trong hết thảy khí tức, xuất quỷ nhập thần.

Thỉnh thoảng còn có thể tiêu tán, sau đó hình thành trong cơ thể địch, trực

tiếp xé rách thân hình đối phương mà ra, máu tươi nhiễm khắp toàn thân, nhưng

chỉ cần hơi nhoáng một cái sẽ văng máu tươi ra khắp nơi, thân thể mịt mù khói

lửa, tiếp tục đi về phía trước.

Còn có từng đạo thiên lôi từ bầu trời đưa tới, phủ xuống bốn phương, cuồng

oanh loạn tạc.

Thân là đệ tử Thái Cổ Lôi Mạch, trong thời tiết tràn ngập sấm sét, chiến lực

của gã còn cường hãn hơn so với bình thường còn ba phần.

Ba vị này, bất kỳ một người nào, sau khi Hứa Thanh nhìn thấy bọn họ xuất

thủ cũng đều cảm nhận được sự cường hãn.

Đồng dạng, giờ phút này ba người cũng chú ý tới thân ảnh Hứa Thanh vừa

đến, cũng thấy con mắt quỷ dị trên mi tâm của hắn, cảm nhận được chấn động

thân thể bảy Cung đến từ trên người Hứa Thanh, tâm thần riêng mỗi người đều

lâm vào chấn động.

Mà để cho Hứa Thanh cảm giác mãnh liệt nhất, chính là Khổng Tường

Long trên bầu trời.

Dù là bốn vị Hắc Y Vệ Thánh Lan tộc chiến lực tám Cung dùng công pháp

Hoàng cấp và mảnh vỡ pháp bảo vây khốn, thậm chí dẫn dắt lôi kiếp trên bầu

trời đến, lần lượt nổ vang hạ xuống, nhưng vẫn không biết đối phó thế nào với y

như cũ.

Mà sau khi chú ý thấy từng người đồng bạn của mình đều giết tới đây,

Khổng Tường Long giống như cảm thấy thể diện của mình có chút không nhịn

được, trừng mắt một cái, phát ra một tiếng rống to.

Mười tòa Thiên Cung trong thân thể đồng loạt bộc phát, Kim Long gào thét

phóng lên trời cao, xé rách bầu trời, tầng mây chia năm xẻ bảy, đồng thời y vỗ

trán một cái, một kiện áo bào huyết sắc lập tức bay ra từ thiên linh, biến ảo bên

ngoài sau đó trực tiếp choàng vào trên người.

Một khắc huyết bào mặc vào trên người, một luồng huyết vụ ngập trời bộc

phát, đêm tối đã biến thành đêm máu.

Vào thời khắc này, chiến lực của Khổng Tường Long lập tức được kéo lên

trên phạm vi lớn, một cỗ sát khí dữ dội kinh thiên động địa dựng lên từ trên

người y, sau đó chợt cuốn ra phía ngoài.

Trong tiếng nổ vang, toàn bộ bốn tên Hắc Y Vệ tám Cung của Thánh Lan

tộc phun ra máu tươi, công pháp Hoàng cấp biến thành đại thủ tan vỡ, mảnh vỡ

pháp bảo của bản thân cuốn ngược lại, từng tên cấp tốc lui ra phía sau, muốn ly

khai.

Nhưng đã chậm, thân thể Khổng Tường Long nhoáng một cái, trực tiếp xuất

hiện ở trước mặt một người, thần sắc mang theo hung tàn, vỗ một chưởng vào

trên đầu đối phương, oanh một tiếng, đầu tên Hắc Y Vệ nổ tung, nửa người trên

cũng theo đó mà tan nát.

Khổng Tường Long lần nữa nhoáng một cái, hiện ra trước mặt tên Hắc Y

Vệ thứ hai, trong lúc đối phương hoảng sợ, hai tay giơ lên, trực tiếp đâm vào

ngực đối phương, sau đó hung hăng xé ra phía ngoài một cái, tiếng kêu thảm

thiết thê lương vang lên, người này bị y tươi sống xé thành hai nửa.

Mà hai tên còn lại cũng không cách nào bỏ chạy, một người bị Kim Long

gào thét thôn phệ, một người trực tiếp bị huyết vụ bao phủ, trong tiếng kêu gào

thê thảm bao phủ, bị ăn mòn thành vũng máu loãng, trở thành một bộ phận của

huyết vụ.

Nhìn một màn này, Hứa Thanh nghĩ tới lời đội trưởng từng nói, Khổng

Tường Long cực kỳ tàn bạo đối với ngoại tộc.

Về phần kiện huyết bào đó, Hứa Thanh cảm nhận chấn động của Y Tộc ở

trên đó.

"Đó là mảnh vỡ pháp bảo Cấm Kỵ năm lần tế luyện của Long ca." Thân thể

khói lửa mịt mù của Vương Thần huyễn hóa ra bên người Hứa Thanh, trong

mắt mang theo ánh sáng âm u, nhìn vào Hứa Thanh.

"Tiểu hài tử, bí kỹ này của ngươi... Rất mạnh! Quay lại tìm thời gian, chúng

ta so tài một chút?"

"Ngươi tốt nhất đứng cách ta xa một chút." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

"Nếu không thì sao?" Vương Thần nhướn lông mi lên.

"Vậy ta không thể khắc chế độc của bản thân, có khả năng ngươi phải đổi

một cỗ phân thân khác." Hứa Thanh thản nhiên nói.

Trong nháy mắt tiếp theo Vương Thần tan biến, lúc xuất hiện đã ở phía xa,

lúng túng ho khan một tiếng về phía Hứa Thanh.

Mà giờ khắc này Khổng Tường Long cũng từ trên bầu trời trở về, oanh một

tiếng rơi xuống trên mặt đất, ánh mắt đảo qua mọi người, phát hiện Chấp Kiếm

Giả của Ti bên ngoài tuy có thương thế, còn có chút người thương thế không

nhẹ, nhưng chung quy không có tử vong, vì vậy cũng yên lòng.

Vừa nhìn về phía chỗ Hứa Thanh liền nhẹ gật đầu, rống một câu về phía

Vương Thần.

"Dương Linh ngươi được quá nhỉ, tạo ra một cái phân thân Yên Miểu Tộc

liền tự mãn rồi hả? Hừ, cái khác không học được, kiêu ngạo lại học rất nhanh,

ngươi có muốn so tài với ta một chút hay không!"

"Long ca ta sai rồi." Vương Thần vội vàng mở miệng.

"Còn không mau đi sửa chữa khôi phục lại truyền tống trận!"

"Tuân lệnh." Vương Thần nhanh chóng chạy đi, bắt đầu sửa chữa hồi phục

lại trận pháp.

Hứa Thanh nhìn qua một màn này, hắn đột nhiên cảm giác giờ khắc này lời

phê bình của Khổng Tường Long …mơ hồ có chút tương tự lúc Cung chủ mắng

bọn hắn