Quang Âm Chi Ngoại

Chương 905: Chỉ có quên đi, mới có thể đoạn nhân quả (2)




"Không đúng!" Trong mắt Hứa Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén.

"Trí nhớ của ta không kém như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại

không nghĩ ra..."

"Chẳng lẽ là do lực lượng nào đó ảnh hưởng tới ta?"

"Trước khi ta tới, có lẽ không bị ảnh hưởng, cho nên nửa đêm ta mới đến

đây, nhưng khi bước vào nơi đây, ta liền quên mất mục đích…Vậy thì, ta hẳn là

đã phát hiện ra một chút manh mối."

Hắn nhìn một chút, bỗng nhiên giơ tay phải lên, mở túi trữ vật ra, tìm kiếm

ở bên trong, cẩn thận kiểm tra từng cái vật phẩm, sau đó lấy ra một tấm thẻ tre.

Trên chiếc thẻ tre này khắc rất nhiều chữ viết.

Hứa Thanh nhíu mày, tấm thẻ tre này hắn quen thuộc, nhưng hắn lại không

nhớ là bên trên có chữ viết, vì vậy cẩn thận đọc qua, sau khi nhìn một chút, thần

sắc của hắn lập tức có biến hóa.

"Lồng giam thứ tư tới 12, nhốt cái gì?"

"Sức mạnh của Thần Linh?"

Tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng kịch liệt, chữ viết hắn quen thuộc,

đó chính là chữ viết của hắn, nhưng nội dung lại vô cùng lạ lẫm, cuối cùng hắn

chợt ngẩng đầu, nhìn qua bốn phía.

"Ảnh hưởng tới trí nhớ của ta?!" Trong mắt Hứa Thanh lập lòe sát cơ, tòa

Thiên Cung thứ ba trong cơ thể bỗng nhiên chấn động, khí tức độc cấm trong đó

lập tức tản ra, bao phủ toàn thân, sau đó hắn càng thở sâu, lần đầu tiên vận dụng

lực lượng của tòa Thiên Cung thứ tư.

Đó là Tử Nguyệt Thiên Cung.

Theo tâm niệm của Hứa Thanh, tòa Thiên Cung thứ tư rung động lắc lư, một

chùm ánh trăng màu tím tỏa ra trong thức hải Hứa Thanh, bao phủ toàn thân,

đồng thời vào thời khắc này, trong lúc vô hình, vị cách trên người hắn bỗng

nhiên tăng trưởng.

Nét mặt của hắn biến thành lạnh lùng, trong mắt mang theo linh hoạt kỳ ảo,

mặc dù bộ dạng không có biến hóa, nhưng lại làm cho người ta cảm giác dường

như không còn là nhân tộc có đủ cảm xúc, mà là một Thần Linh bao quát chúng

sinh.

Lấy loại thái độ này, Hứa Thanh lại nhìn qua nhà tù 132 khu Đinh.

Vừa nhìn qua một cái, trong mắt của hắn, bộ dáng nhà tù 132 khu Đinh lập

tức đại biến.

Nơi đây căn bản cũng không phải là màu đen, mà là màu đỏ, một màu đỏ

thẫm tươi đẹp, mặt đất đều là máu tươi, vách tường cũng vậy, lồng giam cũng

thế, đều là một màu máu tươi.

Chỉ có một cái khu vực là tràn ra tia sáng, đó là tiểu nam hài trên mặt đất

bên cạnh hắn.

Bởi vì đứng rất gần, cho nên cũng có rất nhiều tia sáng tràn ra từ trên người

tiểu nam hài bao phủ hắn vào bên trong.

Hắn đứng bên trong tia sáng, tia sáng quét sạch những tia huyết sắc bám

trên người hắn, còn có huyết vụ nồng đậm, dường như muốn tới tập kích hắn,

nhưng lại bị tia sáng ngăn cản.

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, hắn mạnh mẽ nhìn về phía lồng giam Vân

Thú, trong đó…không phải Vân Thú, mà là một con sư tử bằng đá không đầu!

Toàn thân là một màu xanh đen, tràn ra nồng đậm vẻ bí ẩn không rõ.

Sau đó hắn tiếp tục nhìn về phía lồng giam nữ tử nhân tộc, chỗ đó cũng có

cải biến, tựa như nhắc lên tấm khăn che, lộ ra bộ dáng chân chính, nữ tử bên

trong không còn kiều diễm nữa, mà là một bộ hài cốt.

Trong lồng giam nhiều hơn một con búp bê thật lớn, toàn thân tràn ngập

huyết sắc, không ngừng lắc lư rơi xuống vô số rơm rạ, biến thành những con

búp bê nhỏ, không ngừng thôn phệ bộ hài cốt của nữ tử kia, sau khi ăn xong lại

phun ra, rồi lại chắp vá.

Tựa như đời đời kiếp kiếp, không ngừng cắn xé.

Chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, con búp bê cực lớn còn quay lại liếc mắt nhìn

Hứa Thanh, nhếch miệng cười một cái.

Mà lồng giam cối xay và đầu người cũng tương tự khác biệt với lúc trước,

cối xay tan biến, vị trí kia thình lình xuất hiện một cái vạc nước thật lớn, tràn ra

khí tức cổ xưa, trong vạc nước còn có chất lỏng đục ngầu, cùng với một cây

Hắc Liên mọc ra vô số cành lá, tràn ngập bốn phía lồng giam.

Có không ít cành lá trực tiếp đâm vào bên trong đầu người, khiến cho biểu

cảm của cái đầu người vô cùng đau khổ.

Giờ phút này cái đầu người chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, nhưng biểu cảm

của nó lại rất kỳ quái, mang theo bất đắc dĩ, truyền ra giọng nói suy yếu "Chỉ có

ta không hề thay đổi, ta đã nói với ngươi rồi, ta là người tốt..."

Hứa Thanh trầm mặc, quét mắt về phía những cái lồng giam khác, mà thứ

hắn nhìn thấy, lập tức khiến cho tâm thần hắn dấy lên sóng lớn ngập trời.

Hắn không nhìn thấy phạm nhân thứ tư tới phạm nhân thứ 12.

Hắn thấy được một cái ngón tay cực lớn quán xuyên trên 100 chiếc lồng

giam, ngón tay này tràn ra thần uy khó có thể hình dung, máu tươi chảy xuôi,

khiến nhà tù này chiếu rọi thành từng màu đỏ bừng.

Huyết vụ, huyết dịch, đều bởi vì Thần mà sinh.

Đó là ngón tay của Thần Linh.

Mà kẻ cuối cùng trong lồng giam, là lão giả Đan Thanh Tộc, giờ phút này

bộ mặt của lão biến thành dữ tợn, thân thể gầy còm, nửa người trần trụi, phía

trên đều là dấu vết cắn xé, đang dùng ngón tay vẽ tranh.

Trong lồng giam của lão lơ lững vô số bức tranh, rập rạp vô số vết mực, mặt

đất cũng đều là những nét vẽ, mà nếu cẩn thận nhìn, có thể thấy bên trong mỗi

một bức tranh, rõ ràng đều là Hứa Thanh!

Chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, lão giả quay đầu lại nhếch miệng cười một

cái.

"Buổi sáng tốt lành, trấn thủ đại nhân."