Quang Âm Chi Ngoại

Chương 904: Chỉ có quên đi, mới có thể đoạn nhân quả (1)




Lão tổ Kim Cương Tông sững sờ, Ảnh Tử cũng là lộ ra vô số ánh mắt.

"Những lời này, có khi nào…Là đang giải thích với một tồn tại mà ta không

chú ý tới không...." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

"Huống hồ từ đầu đến cuối, lão tổ Đan Thanh này đều xưng hô với ta bốn

chữ là trấn thủ đại nhân, duy chỉ có câu giải thích này, lại xưng hô hai chữ, là

đại nhân."

"Một điểm rõ ràng như vậy, nhưng quỷ dị là hết lần này tới lần khác ta lại

không để ý đến." Trong mắt Hứa Thanh lộ ra cảm xúc lạnh như băng.

"Như vậy, nhà tù 132 khu Đinh, đến cùng có mấy phạm nhân?"

Hứa Thanh nheo mắt lại, nhớ lại trong đầu.

"Kẻ thứ nhất là Vân Thú."

"Thứ hai là nữ tử nhân tộc."

"Thứ ba là Thạch Ma."

"Thứ mười ba..." Giọng nói của Hứa Thanh dừng lại, vào thời khắc này,

toàn thân hắn dâng lên một cỗ khí tức băng hàn.

"Thứ tư, là ai?" Hứa Thanh thì thào, con ngươi bắt đầu co rút lại.

Lão tổ Kim Cương Tông một bên vừa muốn mở miệng, thế nhưng lại sửng

sốt, lão cũng không nhớ nổi, sau đó cả người cũng run rẩy, trong mắt lộ ra

hoảng sợ.

Ảnh Tử bên đó cũng lộ ra cảm xúc mờ mịt.

"Thứ năm là ai? Hoặc là nói, bắt đầu từ người thứ tư, cho đến người thứ 12,

là ai? Tại sao ta lại không nhớ được." Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, lấy ra

ngọc giản ghi chép phạm nhân ở trên người, xem xét xong, hắn đếm kiểu gì

cũng đều là mười bốn người.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn không nhớ được chín người ở giữa.

Vô cùng quỷ dị.

Bên trong ngọc giản có thông tin, Hứa Thanh cảm thấy mình thấy được,

nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không nhớ được.

"Vị trấn thủ một đời trước cũng đã từng giới thiệu qua phạm nhân, hình như

gã cũng không nói chín số ở giữa, nhưng lúc ấy ta vẫn luôn cảm thấy bình

thường."

"Thú vị." Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, mở ra túi trữ vật, muốn

ghi chép lại hết thảy những gì mình đã hiểu ra vào đây, nhưng sau khi suy nghĩ

một chút, hắn không dùng ngọc giản, mà cầm ra ra một chiếc thẻ tre.

Trong túi trữ vật của hắn có rất nhiều thẻ tre.

Hắn khắc lại hết thảy suy nghĩ bây giờ của mình xuống tấm thẻ tre, từng chữ

từng chữ khắc xuống.

Một dòng cuối cùng, Hứa Thanh đã khắc xuống năm chữ cùng với một dấu

hỏi.

Sức mạnh của Thần Linh?

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh đứng lên, trong đêm tối rời khỏi Kiếm

Các.

Bên ngoài vẫn mưa như trước, từng giọt nước mưa tung bay khắp đại địa,

trên mặt đất xuất hiện từng vũng nước, trong bóng đêm, Hứa Thanh bước lên

bên trên, một đường đi tới Hình Ngục Ti.

Đi tới bậc thang trong Hình Ngục Ti, tiếng bước chân truyền ra rất xa, tạo

thành từng trận hồi âm vang vọng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh đi đến Hình Ngục Ti vào ban đêm, bốn phía

nơi này càng thêm tăm tối, chỉ có trên vách tường cứ cách một khoảng lại có

ngọn đèn dầu phát sáng, tràn ra ánh sáng nhạt lờ mờ.

Trong không gian bốn phía đen nhánh này, ánh lửa không có ý nghĩa.

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, bước từng bước một đi xuống bậc thang, hắn

không muốn đợi đến lúc hừng đông, bởi vì đối với hắn mà nói, ban ngày và

đêm tối không khác gì nhau.

Nhưng một khi thời gian kéo dài, hắn sợ ký ức của mình sẽ lại trở nên mơ

hồ, cho nên hắn dự định thừa dịp bây giờ kịp phản ứng, liền lập tức đi xử lý.

Hắn nhanh chóng đi đến để xem phạm nhân thứ tư đến thứ 12.

Cứ như vậy, trong không khí im lặng cùng bóng tối đen nhánh, Hứa Thanh

đi tới tầng 57 của Hình Ngục Ti, đi tới trước cửa nhà lao màu xanh đen của nhà

tù 132 khu Đinh, giơ tay lên, đẩy ra.

"Phạm nhân thứ tư đến thứ 12, đến cùng là có hay không!"

Âm thanh cọt kẹt..t..tttt vang vọng trong không gian yên tĩnh, mặt Hứa

Thanh không cảm xúc tiêu sái bước vào, phanh một cái cửa lớn đóng lại, nhà tù

132 khu Đinh vẫn là một mảnh đen nhánh như cũ.

Một khắc đi vào, Hứa Thanh mơ hồ cảm giác trong lồng giam có ánh mắt

đang nhìn mình, đồng thời thân ảnh tiểu nam hài cũng xuất hiện ở bên cạnh hắn,

trong mắt mang theo bất đắc dĩ cùng chăm nom.

Hứa Thanh chú ý tới, nhíu mày.

Lần này hắn đến, chính là vì ánh mắt này!

Lúc trước hắn kiểm tra ngọc giản lưu niệm liền phát hiện bên trong không

hề có bóng dáng của tiểu nam hài, nhưng hắn nhớ kỹ ánh mắt bất đắc dĩ này của

đối phương.

Thế nên hắn mới tới đây vào đêm khuya, mục đích là muốn tìm hiểu tại sao

ánh mắt của tiểu nam lại như vậy.

Đây là mục đích duy nhất của hắn.

"Nơi đây, có cái gì?" Hứa Thanh giơ cổ tay phải của mình lên, nhìn qua tiểu

nam hài.

Tiểu nam hài mở to miệng muốn nói điều gì, nhưng vô luận nó nói như thế

nào, Hứa Thanh đều nghe không được, dường như song phương cách một cái

thời không.

Dù Hứa Thanh dùng rất nhiều biện pháp, ví dụ như viết chữ, nhưng vẫn

không cách nào tiến hành câu thông cùng tiểu nam hài, cho đến cuối cùng, hắn

cảm giác sắc trời bên ngoài hình như cũng sắp sáng rồi, Hứa Thanh than nhẹ

một tiếng, chỉ có thể bỏ qua.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua nhà tù 132 khu Đinh này, đảo mắt nhìn

qua trên người mười bốn phạm nhân ở đây, hết thảy như thường.

Thế nên hắn chuẩn bị xoay người rời khỏi, nhưng ngay khi bàn tay của hắn

chạm vào chiếc cửa lớn của nhà tù, trong thần sắc của Hứa Thanh bỗng nhiên lộ

ra một tia mờ mịt.

"Ta giữa đêm tới đây, chỉ là vì câu thông cùng với vận khí sao? Điều này

không phù hợp với tính cách của ta!"

"Ta đại khái có thể làm việc này vào ca trực ban ngày, vì sao phải đến đây

vào lúc giữa đêm?"

"Ta…Hình như quên mất một ít chuyện."

Hứa Thanh thì thào, quay người nhìn lại nhà tù 132 khu Đinh, tất cả tương

tự với trí nhớ của hắn, không có bất cứ biến hóa nào.