Quang Âm Chi Ngoại

Chương 900: Vạn sơn vân vũ khuất thiên thanh (2)




Nhìn qua hết thảy, đáy lòng Hứa Thanh lặng lẽ tính toán thời gian, căn cứ

theo thông tin mà hắn câu thông cùng với những lính canh ngục khác trong nửa

tháng này, hắn biết được lính canh ngục trong Hình Ngục Ti, mỗi tháng đều có

thể xử lý số lượng phạm nhân theo định mức.

Nhưng phải căn cứ theo số lượng phạm nhân nhà tù để phân phối, Hứa

Thanh tính một cái, định mức của hắn chỉ có hai.

Hắn có chút tiếc nuối.

"Phạm nhân của nhà tù 132 khu Đinh, hơi ít."

Ngay khi Hứa Thanh đang cân nhắc bổ sung phạm nhân như thế nào, lão giả

Đan Thanh Tộc kia liền run rẩy run rẩy truyền ra giọng nói cầu khẩn.

"Trấn thủ đại nhân, lão hủ có một bí mật muốn báo cho ngài biết, ta không

cầu những cái khác, chỉ cầu sau khi trấn thủ đại nhân nghe xong, nếu như cảm

thấy bí mật này của lão hủ có tác dụng, liền…liền thu cái bóng đen này lại là

được."

Thần sắc Hứa Thanh như thường, không quan tâm.

"Trấn thủ đại nhân, nhà tù 132 khu Đinh này, tổng cộng nhốt bao nhiêu

phạm nhân?"

Lão giả run giọng mở miệng.

Bên trong những lời này ẩn chứa hoảng sợ thật sâu, hình như nó cũng vạn

bất đắc dĩ, mới đi báo tin này cho Hứa Thanh biết.

Hứa Thanh nghe vậy liền nhíu mày, lạnh lùng nhìn lại.

Nơi đây có 14 phạm nhân, việc này vào thời điểm đến hắn đã biết rõ, cũng

đã đối chiếu kỹ càng từng kẻ, vả lại bí mật về nhà tù 132 khu Đinh này, hắn

cũng đã điều tra ra.

Mà bây giờ lão giả Đan Thanh Tộc này đột nhiên hỏi như vậy, có cảm giác

giống như đang cố làm ra vẻ huyền bí.

Hứa Thanh lạnh lùng, vừa muốn thu hồi ánh mắt.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo thần sắc của hắn bỗng nhiên khẽ động, cẩn

thận nhớ lại.

"Trấn thủ đại nhân, có phải ngài cũng phát hiện ra rồi đúng không..."

Lão giả Đan Thanh Tộc nhìn thấy như thế, liền run giọng mở miệng.

"Trấn thủ đại nhân, nơi này của chúng ta, thật sự là mười bốn phạm nhân

sao?"

"Trấn thủ đại nhân, ngài cẩn thận nhớ lại, cẩn thận suy tư một chút."

"Trong trí nhớ của ngài, đến cùng…Nơi đây có mấy phạm nhân?"

"Ngài, thật sự đã phát hiện ra bí mật của nhà tù 132 khu Đinh sao?"

Giọng nói của lão giả càng lúc càng yếu ớt, cho đến câu cuối cùng liền biến

mất không thấy gì nữa.

Hứa Thanh nhìn vào lồng giam của đối phương, tinh mang trong mắt lóe

lên.

Lời nói của đối phương mang theo một chút hướng dẫn, điểm này Hứa

Thanh đã nhìn ra.

Nhưng vô luận như thế nào, hắn vẫn còn phải xác định trong đáy lòng một

chút, nhớ lại cảnh tượng ký ức ở trong đầu mình.

Ngày đầu tiên tới nơi đây, hắn đã kiểm tra từng phạm nhân ở nơi này.

Tổng cộng 14 tên, kẻ thứ nhất là Vân Thú, thứ hai là nữ tử nhân tộc, thứ ba

là cái cối xay…Thứ 13 là cái đầu người, thứ 14 là Đan Thanh Tộc.

"14, không sai." Hứa Thanh cẩn thận suy tư, sau đó lấy ra ngọc giản tài liệu

để xem xét cẩn thận, vẫn là 14 như cũ.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lúc Hứa Thanh nhớ lại và suy tư, hắn mơ hồ

cảm giác trong này có chút không đúng.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không nói ra được là chỗ nào có vấn

đề, vì vậy Hứa Thanh đứng lên, đi về phía chỗ lồng giam của con Vân Thú.

Sau khi đứng đó nhìn một chút, hắn đi theo hành lang, đi một vòng lớn cho

đến khi lại đến chỗ của lão giả Đan Thanh Tộc, hắn đếm tới đếm lui, đều là 14

phạm nhân.

Giờ phút này ngoài lồng giam Đan Thanh Tộc, sắc mặt Hứa Thanh âm trầm

ngóng nhìn bức tranh mơ hồ kia, hạ lệnh cho lão tổ Kim Cương Tông ở trong

đáy lòng.

Trong thời gian ngắn, que sắt màu đen bay ra, bay một vòng chung quanh

toàn bộ nhà tù, bay vào trong từng cái lồng giam dò xét, cuối cùng trở về báo

cho Hứa Thanh biết, hết thảy bình thường.

Hứa Thanh trầm mặc, lại kêu Ảnh Tử tràn ra, tương tự dò xét một lần, Ảnh

Tử còn lướt qua trên người từng tên phạm nhân, cuối cùng truyền đi thần niệm

chấn động.

Tương tự như lúc trước hắn đã điều tra, không có bất kỳ khác biệt.

Phạm nhân, chuẩn xác là 14 người.

Sắc mặt Hứa Thanh trầm xuống, khống chế Ảnh Tử, dịch chuyển một bộ

phận khỏi bức tranh trước mặt, khiến cho lão giả bên trong bức tranh hiển lộ

nguyên vẹn.

Lúc này lão giả Đan Thanh Tộc cũng nhìn qua Hứa Thanh, trong thần sắc

mang theo vẻ bối rối, mở miệng khóc lóc kể lể.

"Đại nhân, ta cũng vì không có biện pháp nào khác mới làm như vậy, vừa

rồi bóng đen kia đã sắp ăn hết ta rồi, ta rơi vào đường cùng cho nên chỉ có thể

nói thế, tranh thủ một chút thời gian cho mình, nếu không ta cũng không còn ở

đây nữa rồi, mong đại nhân rộng lượng, tha thứ cho ta một lần, chỉ một lần!"

Hứa Thanh không nói chuyện, ánh mắt càng lạnh hơn.

Lão giả run rẩy, bối rối biến thành sợ hãi, sau đó nhanh chóng mở miệng.

"Những gì ta sắp nói tiếp theo, thật sự là bí mật, trấn thủ đại nhân, thật ra

phạm nhân chân chính mà Hình Ngục Ti trấn áp ở nơi này, là…một vị Thần!"

"Nói rõ ràng một chút." Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.

"Trấn thủ đại nhân, ta cũng không biết quá mức cụ thể, ta từng nghe một vị

phạm nhân còn cổ xưa hơn ta ở nơi đây nói, lúc xây dựng Hình Ngục Ti, đã

từng phong ấn một cái phân thân Thần Linh ở dưới, đây cũng là lý do Cung chủ

các thời kỳ đều phải trấn thủ nơi đây."

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, hắn nghĩ tới lần đầu tiên mình đến, nghe

được tiếng gào thét đến từ trong hố sâu, nghĩ tới thi thoảng bên trong Hình

Ngục Ti bỗng truyền đến chấn động từ sâu trong lòng đất.

Cũng nghĩ đến sau khi xử lý thi thể phạm nhân ở nơi đây, đều sẽ trực tiếp

ném xuống hố sâu, tựa như đang nuôi nấng thứ gì.

Những thứ này tràn ngập trong đầu óc của hắn, dần mở rộng, cuối cùng

chiếm cứ toàn bộ phạm vi, hòa tan nghi ngờ của hắn đối với hành vi cố ra vẻ

huyền bí của lão giả Đan Thanh Tộc lúc trước.

Hồi lâu sau Hứa Thanh liếc mắt nhìn lão giả Đan Thanh tộc, hoàn toàn triệu

hồi Ảnh Tử khỏi bức tranh.

Mặc dù Ảnh Tử cũng không tình nguyện, nhưng không có biện pháp, chỉ có

thể chuyển lực chú ý tới trên người những phạm nhân khác, tiếp tục chơi đùa.

Lão tổ Kim Cương Tông cũng là như vậy, đi tới bên cối xay.

Nhà tù 132 khu Đinh lại khôi phục như thường, hết thảy như lúc ban đầu.

Mà tiểu nam hài vận khí cũng xuất hiện lần nữa, nhìn vị trí của nó, hình như

nó một mực đi theo bên người Hứa Thanh, bảo trì khoảng cách nhất định, chưa

bao giờ rời khỏi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lại trôi qua mấy ngày.

Hết thảy mọi thứ vẫn như bình thường, mặc dù Hứa Thanh thỉnh thoảng

cũng sẽ suy tư về lời của lão giả Đan Thanh Tộc, nhưng trong bất tri bất giác,

những lời này đã dần dần tản đi khỏi đầu của hắn.

Cho đến ngày hôm nay, khi đến thời gian hết phiên trực, chuẩn bị rời khỏi

nhà tù 132 khu Đinh trở về Kiếm Các, hắn bỗng nhìn thấy người quen ở trong

Hình Ngục Ti.

Là Khổng Tường Long.