"Tiểu bằng hữu, biểu cảm của ngươi như vậy là sao, chẳng lẽ ngươi chưa
nhận được thư của ta, hoặc là nói... Bức thư kia không phải do ngươi viết?"
Tử Huyền Thượng Tiên nở một nụ cười hoàn mỹ, hàng chân mày lá liễu
cong cong, đôi mắt sáng câu hồn nhiếp phách, lộ ra vẻ hài hước.
"Tiền bối, ta....." Hứa Thanh lắc đầu, vừa muốn giải thích.
"Nếu như bức thư kia không phải do ngươi viết, vậy thì chính là đang đùa
bỡn ta, nếu thế ta phải điều tra thật kỹ xem, rốt cuộc là ai ở bên trong Liên Minh
Bát Tông có lá gan này, dám trêu đùa ta như thế."
"Sau khi tìm được, ta sẽ chôn cất người đó vào trong này, nếu người này đã
dám bất kính với ta như thế, vậy thì sư trưởng của y cũng sẽ không nói được cái
gì."
Tử Huyền Thượng Tiên cười tươi như hoa, giọng nói êm dịu, nhưng trong
mắt lại mang theo sự nghiêm túc, khiến cho Hứa Thanh có thể cảm thấy rằng
nàng chắc chắn sẽ làm như thế.
Hứa Thanh cúi đầu, quét mắt nhìn về nơi đội trưởng đang đứng.
Cách đó không xa, đội trưởng đang cọ rửa bộ xương con rắn bỗng co rụt lại,
y cũng nghe được những lời Tử Huyền vừa nói, giờ phút này liền trừng mắt,
ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh, có chút lúng túng.
Dĩ nhiên y cũng nghe được sự nghiêm túc từ trong lời nói của Tử Huyền
Thượng Tiên, cũng có lòng nhắc nhở Hứa Thanh, nhưng miệng đã bị phong ấn
không nói ra lời, thần thức cũng giống như thế, nửa điểm âm thanh cũng không
truyền được ra ngoài, chỉ có thể không ngừng nháy mắt.
Hứa Thanh nhìn thấy như thế, cũng chỉ biết than thầm một tiếng, từ khi bắt
đầu cho đến bây giờ, hắn không tin là Tử Huyền Thượng Tiên không nhìn ra
nguyên do trong này, cũng không tin là đối phương không biết được bức thư kia
là do ai viết, dẫu sao thì nàng chính là một đại năng Quy Hư, ở cùng một cái
cảnh giới với lão tổ.
Người như vậy đã trải qua quá nhiều việc, tâm cơ há lại bình thường, cho
nên rất có thể từ khi nhìn thấy bức thư kia, Tử Huyền Thượng Tiên cũng đã biết
được tất cả rồi.
Mà bây giờ, nàng lại mở miệng như thế...
Hứa Thanh chỉ có thể quay đầu, thản nhiên nhìn Tử Huyền Thượng Tiên.
Giờ phút này, Tử Huyền Thượng Tiên với dung nhan tuyệt mỹ bỗng nở một
nụ cười, một nụ cười khiến cho người ta thất thần, nụ cười rất đẹp, tựa như biển
hoa nở rộ, ôn nhu nói.
"Không phải ngươi đã hứa, sau khi trở về sẽ kể với ta một chút về quá khứ
mà ngươi đã qua trải qua sao?"
Khi nói ra những lời này, trong mắt của Tử Huyền Thượng Tiên cũng hiện
ra vẻ chân thành.
Giờ phút này đội trưởng ở phía dưới cũng điên cuồng nháy mắt, ý bảo chính
là như vậy, đúng là như thế, y chỉ sợ Hứa Thanh ngay thẳng, trực tiếp vạch trần
việc này, cho dù Tử Huyền Thượng Tiên đã biết rõ hết thảy, nhưng nàng đã lựa
chọn cam chịu, nếu thời điểm này mà Hứa Thanh lại vạch trần ra, vậy thì y toi
mạng rồi.
Hứa Thanh trầm mặc.
Trong khi đội trưởng nóng lòng, trải qua thời gian bảy tám cái hô hấp, Hứa
Thanh nhìn qua sự chân thành trong mắt Tử Huyền Thượng Tiên, nhẹ giọng mở
miệng.
"Chuyện xưa của ta?"
"Ta rất bình thường, sinh ra ở trong một cái tiểu thành ở Nam Hoàng Châu,
cái tiểu thành kia gọi là Vô Song thành."
"Nhà ta làm nghề trạm đưa tin, công việc đưa thư là chủ yếu, cho nên nuôi
rất nhiều chim, có ô nha, có ma tước, có bồ câu, đều nhìn rất đẹp, cũng đối với
ta rất tốt."
"Nhưng đến một ngày, ô nha bỗng dẫn một lão ưng tới, tất cả chim đều bay
tứ tán, chẳng biết bay đi đâu, vì vậy ta liền rời khỏi Vô Song thành, muốn đi tìm
chúng nó."
"Tìm được chưa?" Giọng nói êm dịu của Tử Huyền Thượng Tiên vang lên.
"Ta đã biết được ma tước và bồ câu ở nơi nào, về sau ta sẽ đi qua đón chúng
về nhà." Biểu cảm khi nói của Hứa Thanh vô cùng nghiêm túc.
"Ta chúc ngươi may mắn, vậy thì trên đường đi, ngươi đã trải qua cái gì?"
Tử Huyền nhìn qua Hứa Thanh, biểu cảm cũng rất nghiêm túc.
"Cũng không có gì, ta đã gặp rất nhiều kền kền, chúng nó rất hung hăng, ta
còn trông thấy chim ngói, chúng nó cũng rất kiêu ngạo, rất khó câu thông, đúng
rồi, ta cũng đã gặp qua chim quyên, rất giảo hoạt, về sau liền bị kền kền ăn."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Tử Huyền Thượng Tiên lặng lẽ nhìn qua Hứa Thanh.
Mà đội trưởng vốn dĩ đang lo lắng bên dưới cũng trầm mặc xuống.
Chỉ có giọng nói rất nhỏ của Hứa Thanh vẫn còn quanh quẩn chung quanh.
"Tiếp đó ta liền một đường tiến lên phía trước, ta nhìn thấy một thân cây,
trên cây có một con chim gõ kiến, ta nghỉ ngơi ở đó một đoạn thời gian, về sau
liền gặp trời mưa sấm sét, một tia chớp nhằm vào thân cây, con chim gõ kiến
kia cũng đã chết."
"Đây cũng là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy cò trắng."
Hứa Thanh nhìn qua Tử Huyền, giơ tay lên vẻ hình dung một chút.
"Rất đẹp, rất thánh khiết."
Tử Huyền nhẹ nhàng gật đầu.
"Nhưng nó cũng đã chết, bởi vì rất nhiều năm trước bạn lữ của nó đã chết, bị
một con chim cắt ăn thịt, vì vậy nó liền lưỡng lự ở đó không muốn rời đi, cuối
cùng liền chết già, là ta đã chôn cất nó."
"Tiếp tục, ta đi tới một cái rừng rậm huyết sắc, chỗ đó là một nơi mạnh được
yếu thua, rất nguy hiểm, nhưng mà tại đó, ta nhìn thấy con cò trắng thứ ba, còn
có chim sơn ca, còn có anh vũ, còn có chim hoàng oanh, rất nhiều rất nhiều
chim, đúng rồi, trong rừng rậm còn có một con chó điên."
"Đây chính là chuyện xưa của ta." Hứa Thanh nói đến đây liền tươi cười
nhìn qua Tử Huyền Thượng Tiên.
“Con cò trắng thứ hai đâu?" Tử Huyền nhẹ hỏi.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra hồi ức, sau một lúc lâu liền thì thào.
"Con cò trắng thứ hai cũng đã chết, bị một con dơi hại chết, về sau ta liền
giết chết con dơi kia."
Bí cảnh yêu xà liền biến thành một mảnh im lặng.
Đội trưởng cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, vẻ mặt của Ngô Kiếm Vu thì
rất mờ mịt, hiển nhiên gã nghe mà không hiểu gì cả, hình như cảm thấy trong
nhà Hứa Thanh rất thú vị, nuôi nhiều chim như vậy.
Tử Huyền Thượng Tiên nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt không khỏi mang
theo cảm xúc, có quan tâm, cũng có thương cảm.
"Vậy về sau ngươi thế nào?"
"Về sau …về sau ta phải tìm được ô nha." Hứa Thanh không cần nghĩ ngợi,
cười mở miệng.
"Sau đó liền giết chết nó."
"Sau khi giết chết ô nha, ta muốn tìm xem mình có biện pháp nào để giết
chết lão ưng hay không?"
Hứa Thanh ngồi trên xương đầu của con rắn, lúc nói ra những lời này, hắn
lại cười.
Nói nói một hồi, hình như sự căng thẳng cùng co quắp trước mặt Tử Huyền
Thượng Tiên cũng đã tiêu tán rất nhiều, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn, thậm chí
còn hỏi một câu.
"Tiền bối, chuyện xưa của ngươi thì sao?"