Quang Âm Chi Ngoại

Chương 823: Tâm này không đổi (2)




Trong khi bên dưới truyền tới vô số tiếng xôn xao cùng kinh hô như thiên

lôi, tâm thần của toàn bộ Chấp Kiếm Giả trên bầu trời cũng đều chấn động

mãnh liệt, từng người chấn động nhìn pho tượng Đại Đế, sau đó lại nhìn Hứa

Thanh.

Bọn họ không biết những Quận khác đã từng xuất hiện ra ánh sáng vạn

trượng hay không, nhưng ở Phong Hải Quận này lại chưa từng xuất hiện qua

việc này!

Loại chuyện như vậy, đã vượt ra khỏi suy nghĩ của tất cả mọi người.

Dù là Huyết Luyện Tử trên mặt đất, cũng phải thất thần.

"Lão Thất thu đồ đệ... lợi hại như vậy?"

Không chỉ là bọn họ, giờ phút này trưởng lão Chấp Kiếm trên bầu trời cũng

biến đổi sắc mặt trước đó chưa từng có, trong mắt từng người đều lộ ra kỳ

mang, nhìn Hứa Thanh như nhìn chí bảo.

Nhất là Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm lại càng là như thế, lão đã sớm nhận

thức Hứa Thanh, giờ phút này trong mắt lại càng lộ ra từng tia ánh sáng mãnh

liệt.

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, trong khi tuyên thệ tự vấn lương tâm, toàn bộ

người tham dự nghi thức đều có thể được Đại Đế chúc phúc, nhưng trên thực tế

thì đây chỉ là một nghi thức khảo hạch, thuộc về điều kiện tấn thăng ẩn.

Chỉ có người đạt tới độ cao nhất định, mới chân chính được coi là được Đại

Đế chúc phúc, giống như Thanh Thu vậy, nàng sẽ trở thành người được Chấp

Kiếm Đình trọng thị.

Nhưng... Nếu như lại có người đạt độ cao càng cao hơn, đạt đến trình độ vạn

trượng trước đó chưa từng có, như vậy đây cũng không phải là chúc phúc có thể

hình dung được rồi.

Đây chính là được Đại Đế khâm điểm!

Không gì sánh kịp!

Chấp Kiếm Giả như vậy xuất hiện ở Nghênh Hoàng Châu, đối với Chấp

Kiếm Đình ở Nghênh Hoàng Châu mà nói, chính là một cái đại công.

Giờ khắc này dù trên mặt đất hay trên bầu trời, toàn bộ mọi người đều chấn

động.

Thiếu nữ Thanh Thu cũng ngẩn người, ngơ ngác nhìn qua hết thảy, sâu

trong đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác không cách nào hình dung, quay đầu

nhìn qua Hứa Thanh và trong mắt lộ ra tinh mang.

"Đừng, về sau chúng ta đừng đồng quy vu tận với hắn nha... Ta sợ."

Trong đầu nàng nhanh chóng truyền ra âm thanh khuyên bảo của ác quỷ.

Mà Ninh Viêm ở bên cạnh cũng đang không ngừng run rẩy, trong mắt lộ ra

vẻ hoảng sợ, đồng thời cũng có sự kinh hoảng, gã nghĩ tới việc mình ra tay lúc

trước, cả người trở nên vô cùng căng thẳng, giờ phút này toàn thân đã bị mồ hôi

lạnh thấm ước sũng.

Đội trưởng cũng càng bối rối, y ngây ngốc nhìn tượng thần Đại Đế tràn ra

ánh sáng vạn trượng, trong lòng hiện ra vẻ mờ mịt thật sâu.

"Vì sao chứ, vì sao ta chỉ có một trượng, ta cũng trả lời rất tốt rồi mà."

"Tiểu Thanh đã trả lời như thế nào vậy nhỉ?"

Đội trưởng thì thào nói nhỏ, nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh và trong

lòng vô cùng tò mò, trên thực tế không chỉ là y, tất cả mọi người ở đây đều

muốn biết Hứa Thanh đã trả lời thế nào.

Về phần Trương Ti Vận đứng ở biên giới, giờ phút này gã đứng cúi đầu và

hai tay bên trong áo bào đã nắm rất chặt.

Mà người được vạn chúng chú mục là Hứa Thanh …lại đang đứng im trầm

mặc.

Hắn nhìn pho tượng Đại Đế tràn ra ánh sáng cao tới vạn trượng, nhìn lên

trên bầu trời dấy lên từng gợn sóng kịch liệt, thật ra hắn cũng không cảm thấy

câu trả lời của mình tốt đến cỡ nào, bởi vì khi còn bé hắn đã gặp qua quá nhiều

người đều mắng như vậy.

Khi mà người ta muốn sống sót cũng vô cùng khó khăn, vậy thì cho dù có

đối mặt với Thần Linh, coi như là có sợ hãi nhưng tự nhiên vẫn sẽ có dũng khí

để mắng chửi nó.

Đã sắp chết đến nơi, thì còn gì mà không dám?

Đây là dũng khí của tiểu nhân vật, cũng là đáng thương của tiểu nhân vật.

Trong đầu Hứa Thanh vang vọng những lời nói lúc trước của tượng thần Đại

Đế.

Điều này không khỏi khiến cho hắn nhớ tới khi hắn còn bé ở trong xóm

nghèo, chỉ có những người hấp hối mới trở nên không sợ hãi, dám cười nhạo

nhục mạ thành chủ.

Nhưng khi bọn họ còn có cơm ăn, bọn họ cũng sẽ giống như những người

giàu có ở trong nội thành, cung cung kính kính đối với thành chủ, không dám có

chút ngỗ nghịch, sống liếm chó.

Hứa Thanh mơ hồ hiểu ra dụng ý của Đại Đế, nhưng hắn cũng không biết

rằng suy nghĩ của mình có chính xác hay không, cho đến khi dư âm trong đầu

hắn, không ngừng quanh quẩn một câu cuối cùng của tượng thần Đại Đế.

“…Hy vọng dù bất kỳ lúc nào, ngươi đều không thay đổi cái tâm này!”

Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Cùng lúc đó theo tượng thần Đại Đế tràn ra tia sáng vạn trượng, chấn động

từ một màn này không chỉ có ở bên Nghênh Hoàng Châu.

Ở phía xa bên ngoài Nghênh Hoàng Châu, ở trong Phong Hải Quận cách

Nghênh Hoàng Châu rất xa xôi, giờ phút này bên trong Chấp Kiếm Cung, thình

lình có tiếng đạo chuông vang lên.

Đạo chuông của Chấp Kiếm Cung là được Hoàng Đô Đại Vực ban tặng, bao

nhiêu năm rồi, chỉ có khi gặp phải chuyện lớn mới có thể truyền ra âm thanh.

Nhưng hôm nay, đột nhiên nó lại vang lên một tiếng chuông.

Tuy chỉ là một tiếng, nhưng vẫn khiến cho thần sắc của toàn bộ tu sĩ nam nữ

bên trong Chấp Kiếm Cung đều biến hóa, tâm thần dấy lên sóng lớn, mà rất

nhanh nguyên do đạo chuông vang lên cũng lập tức được điều tra ra.

Ở Nghênh Hoàng Châu, vị Chấp Kiếm Giả mới tên là Hứa Thanh, trong lúc

tuyên thệ tự vấn lương tâm, được Đại Đế chúc phúc tràn ra ánh sáng vạn

trượng, do vậy đạo chuông của nhân tộc ở Phong Hải Quận, minh hưởng một

lần!"

Đáp án này, khiến cho tâm thần của toàn bộ Chấp Kiếm Giả bên trong Chấp

Kiếm Cung đều chấn động, cũng nhớ kỹ một cái tên.

Hứa Thanh!

Cũng có từng đạo khí tức động trời dựng lên từ bên trong Chấp Kiếm Cung,

những người tản ra khí tức đó, đều là thiên kiêu nhân tài kiệt xuất trong thế hệ

này của Chấp Kiếm Cung.

Bọn họ đều đến từ từng châu của Phong Hải Quận, sau khi lấy được thân

phận Chấp Kiếm Giả trong cuộc thí luyện lần này, liền đến Phong Hải Quận để

báo cáo công tác.

Mà bởi vì Nghênh Hoàng Châu ở khu vực xa xôi gần biển, cho nên cũng là

một nơi cuối cùng thí luyện Chấp Kiếm Giả.

Đến bây giờ Nghênh Hoàng Châu mới vừa hoàn thành cuộc tuyển chọn

Chấp Kiếm Giả lần này, còn cần một ít thời gian nữa mới có thể đi tới Chấp

Kiếm Cung để báo cáo công tác, mà giờ khắc này Hứa Thanh còn chưa tới,

nhưng tên của hắn cũng đã truyền khắp Chấp Kiếm Cung.

Giờ phút này trên một ngọn núi phía sau Chấp Kiếm Cung, trong một mảnh

rừng kiếm, một nữ tử mặc bạch y đang chậm rãi đi ra.

Nữ tử này có một thân hình tuyệt diễm, môi đỏ như ráng mây, tư thái xinh

đẹp, vẻ gợi cảm lại quyến rũ, tuy là phía dưới mắt phượng bên phải còn có một

cái nốt ruồi, nhưng thần sắc lại rất lãnh nhược thu sương.

Quả thực là một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Lúc này nàng đang đi đến biên giới của rừng kiếm, ngẩng đầu lên, mắt

phượng nhìn về phía Nghênh Hoàng Châu xa xa, môi son khẽ mở, âm thanh

như tuyền.

"Nghênh Hoàng Châu... Vận nhi có lẽ cũng sắp tới rồi, mẫu thân ở nơi này

chờ ngươi."