Quang Âm Chi Ngoại

Chương 821: Thân thể Thần Linh (2)




Tia sáng này căn bản không cách nào so sánh được cùng Thanh Thu.

Ninh Viêm sững sờ, gã không biết câu trả lời của mình đã xảy ra vấn đề gì.

Gã cảm thấy chính mình nói không sai, nhưng rõ ràng hai đạo ánh sáng

trước sau lại có chênh lệch cực lớn, khiến cho gã rất khó hiểu, đồng thời cũng

không khỏi nhìn về phía Thanh Thu, gã rất muốn biết đáp án của đối phương.

Trên bầu trời, thần sắc phần lớn Chấp Kiếm Giả đều như thường, trên thực

tế thì tia sáng đạt tới 60 trượng mới là bình thường, điều này đại biểu người này

hợp cách.

Nhưng đội trưởng bên đó lại chế nhạo trong lòng, thầm nghĩ chỉ có 60

trượng, tý nữa đợi ta tự vấn, nhất định vững vàng đạt tới độ cao mấy ngàn

trượng, mang theo ý nghĩ như vậy, đội trưởng tràn đầy khát vọng nhìn về phía

tượng thần Đại Đế.

Trong nháy mắt tiếp theo, hào quang bảy màu phủ xuống trên người đội

trưởng.

Thân thể đội trưởng chấn động và trong mắt lộ ra sự hưng phấn, thần sắc lại

càng vô cùng đắc ý, nhưng quá trình ánh sáng chiếu tới trên người y vô cùng

ngắn, chỉ trong hai thời gian hô hấp là hào quang bảy màu trên người y liền tiêu

tán.

Mà giờ phút này bức tượng Thần Đại Đế ở phía trước vẫn đứng sừng sững,

không hề nhúc nhích, không hề có bất kỳ tia sáng nào tràn ra.

Đội trưởng sững sờ.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, kinh ngạc nhìn về phía đội trưởng.

Trong mắt Thanh Thu cũng lộ ra vẻ hồ nghi, Ninh Viêm bên cạnh cũng ngây

ngốc một chút.

Không chỉ là bọn họ, giờ phút này toàn bộ Chấp Kiếm Giả trên bầu trời

cũng đều lộ ra vẻ kỳ dị, chín vị trưởng lão Chấp Kiếm lại càng lộ ra ánh mắt

lăng lệ ác liệt.

"Không có tia sáng, là đại biểu không phải nhân tộc." Đại Trưởng Lão Chấp

kiếm đứng ở chính giữa nhìn về phía dưới, nhàn nhạt mở miệng.

Lời này vừa ra thì bốn phía ầm ầm bộc phát sát cơ, nhưng lại không phủ

xuống.

Bởi vì trước kia cũng đã từng xuất hiện qua loại tình huống này rồi, mà mỗi

một lần tượng thần không tràn ra nửa điểm tia sáng, liền đại biểu rằng đối

phương không phải nhân tộc, nhưng tình huống lần này lại khiến bọn họ cảm

thấy rất kỳ quái, bởi vì sau khi một màn tự vấn lương tâm không tràn ra ánh

sáng, vậy thì người kia cũng sẽ bị tượng thần trực tiếp xóa đi mới đúng.

Mà hôm nay, Trần Nhị Ngưu vẫn còn bình yên đứng ở nơi đó.

Đây cũng là lý do vì sao sát cơ bộc phát, nhưng lại không phủ xuống

"Không thể nào, ta chính là nhân tộc, ta cũng đã trả lời rất tốt, hơn nữa Đại

Đế còn rất yêu thích ta, ngay khi bắt đầu còn thân thiết gọi ta là tiểu quỷ." Đội

trưởng hiếm khi có chút khẩn trương, đưa mắt nhìn về bức tượng thần Đại Đế.

Hứa Thanh cũng khẩn trương lên.

Cuối cùng dưới bầu không khí càng lúc càng ngưng trọng, tượng thần Đại

Đế chậm rì tràn ra tia sáng một trượng.

Một trượng...

Đội trưởng ngây ngốc một chút.

Trong lòng Hứa Thanh cũng dâng lên cảm giác không thể tưởng tượng nổi,

hắn mơ hồ cảm thấy một trượng mà tượng thần Đại Đế truyền ra hình như có

chút không tình nguyện, tựa như cho chút điểm để tượng trưng vậy, dùng để

chứng minh một chút rằng đây là nhân tộc.

Sát cơ trên bầu trời tiêu tán, nhưng giờ phút này sắc mặt của tất cả Chấp

Kiếm Giả đều hơi biến đổi, trở nên cổ quái, mà chín vị trưởng lão Chấp Kiếm

cũng là như thế, từ trước cho tới bây giờ, bọn họ cũng chưa từng thấy qua một

màn tự vấn lương tâm nào tạo ra ánh sáng một trượng bao giờ.

"Tiểu tử này, đến cùng đã trả lời cái gì?"

Việc này mà truyền ra thì quả thật xấu hổ chết mất, Chấp Kiếm Giả ở

Nghênh Hoàng Châu chúng ta, thế mà lại xuất ra một người tự vấn lương tâm

một trượng."

"Có cần tìm một lý do để hủy bỏ tư cách của y đi hay không....."

Đội trường có chút ngây ngốc, y nhìn tia sáng một trượng kia và đáy lòng vô

cùng ủy khuất, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, một cái chớp mắt vừa rồi, sát

cơ đến từ bầu trời khiến y cảm thấy mình xém chút nữa liền bị chém giết rồi.

Nhưng đội trưởng rất nhanh lại cảm thấy không công bằng, cõi lòng tràn

đầy bi phẫn, nhưng vào lúc này ánh sáng bảy màu đã chiếu vào trên người

Trương Ti Vận, Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn, ánh sáng kéo dài hơn mười hơi thở

liền kết thúc, sau đó pho tượng Đại Đế tràn ra ánh sáng cao 500 trượng.

Cái độ cao này cũng đã khá tốt, nhưng nếu so với Thanh Thu thì kém rất

nhiều.

Chỉ là không có ai chú ý tới, trong khi Trương Ti Vận tự vấn lương tâm, Đại

Trưởng Lão Chấp Kiếm trên bầu trời hình như tiếp nhận được thần niệm đến từ

Đại Đế, ánh mắt bỗng nhiên nheo lại, bên trong lộ ra một tia hàn mang, thâm ý

sâu sắc liếc mắt nhìn Trương Ti Vận, sau đó lại bất động thanh sắc nội liễm hàn

mang vào trong mắt.

Trương Ti Vận trên bậc thang không hề phát hiện những thứ này, tự vấn

xong liền lạnh lùng nhìn Hứa Thanh.

Giờ phút này, trong năm người chỉ còn lại một mình Hứa Thanh là chưa tự

vấn lương tâm.

Hứa Thanh thở sâu và thần sắc bình tĩnh, thu hồi ánh mắt nhìn phía đội

trưởng, ngẩng đầu nhìn qua pho tượng Đại Đế, lúc này ánh sáng bảy màu cũng

phủ xuống, bao trùm thân thể của hắn ở bên trong.

Một mảnh tinh không xuất hiện ở trước mắt Hứa Thanh.

Hắn đứng trong tinh không, cảm nhận được biển ánh sáng rực rỡ phía trên,

nhưng hắn không ngẩng đầu mà cúi đầu nhìn về dưới chân của mình trước.

Đây là thói quen của hắn, hắn thích quan sát chỗ mình đang đứng trước.

Vừa liếc mắt nhìn qua, đôi mắt hắn chợt co rút lại.

Hắn thấy được một mảnh đại lục mênh mông.

Đại lục này quá lớn, dường như chiếm cứ một nửa tinh không, mà trên đại

lục này, hắn nhìn thấy một nửa khuôn mặt Thần Linh.

Từng đám tóc phiêu tán, rủ xuống tràn ngập nửa cái đại lục, đồng thời phía

sau nửa khuôn mặt, là một bộ xương sống lưng màu vàng.

Bộ xương sống lưng này rất dài rất dài vờn quanh ngoài đại lục, tạo thành

từng vòng từng vòng bao phủ đại lục ở bên trong, đồng thời …hình như nó

cũng đang từ từ co rút lại...

Bộ xương sống không hề có cánh tay cũng không có hai chân, chỉ có một bộ

xương sống lưng màu vàng do vô số khối xương cốt tạo thành.

Mỗi một khối xương cốt trong đó cũng lớn như một vực, tràn ra thần uy

không gì sánh kịp.

Kết hợp với nữa cái đầu sọ, hóa thành nửa khuôn mặt Thần Linh có cấp độ

sinh mệnh chí cao vô thượng.

Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua thì toàn thân liền muốn tan vỡ, tâm thần

chấn động kịch liệt, dấy lên từng trận gợn sóng cực lớn.

Nhưng hắn có thể cảm giác được mình đang ở trong một loại trạng thái bảo

hộ, cũng đoán rằng tất cả điều này đại khái là do hư ảo hình thành, nói cách

khác nếu hắn thật sự nhìn thấy, sợ là vừa nhìn là hắn sẽ lập tức không chịu nổi,

hình thần câu diệt.

Cùng lúc đó, một giọng nói ôn hòa vang vọng ở bên tai của hắn.

"Ngươi là một người duy nhất trong số những người trước đó, sau khi đến

nơi này không lập tức ngẩng đầu nhìn ta, mà cúi đầu nhìn xuống nơi mình đang

đứng."

"Ta nghĩ, ngươi sẽ hy vọng nhìn thấy cái phiến thế giới này, cho nên ta đã để

ngươi nhìn thấy một màn mà những người tới trước chưa từng nhìn thấy."

"Vậy thì, bây giờ ta sẽ hỏi ngươi một vấn đề."

"Như thế nào là Thần Linh?"