Lần tự vấn lương tâm này đích xác giống như những gì mà đội trưởng nói,
là một loại phương thức tuyên thệ khác của Chấp Kiếm Giả.
Đứng trước mặt Đại Đế, trả lời vấn đề mà tượng thần Đại Đế đưa ra ở trong
tâm thần, một mặt là nghiệm chứng chủng tộc, một phương diện khác là khảo
hạch tâm tính.
Nói nó không hề trọng yếu, là bởi vì cho dù không vượt qua kiểm tra thì
cũng không ảnh hưởng tới việc trở thành Chấp Kiếm Giả.
Nói nó trọng yếu, là bởi vì tất cả những lần tấn chức cùng với tuyển chọn
trong tương lai, nhất là những việc liên quan đến hạch tâm của nhân tộc, độ cao
xa mà tia sáng Đại Đế tràn ra từ lần tự vấn lương tâm này, đều sẽ được tính là
điều kiện ẩn.
Mà quá trình này không phải là không thể làm giả, nhưng đầu tiên ngươi
phải có năng lực lừa gạt được tượng thần Đại Đế.
Mặc dù tượng Thần Đại Đế không phải chân chính là vị Đại Đế đã vẫn lạc
kia, nhưng thứ nằm ở bên trong bản thể pho tượng ở Hoàng Đô Đại Vực, chính
là một đám thần hồn của Đại Đế biến thành, cũng giống với những pho tượng
thần Đại Đế khác, sau khi được nhân tộc tế bái vô số năm tháng, đã sớm có
được khả năng động trời.
Cho nên tượng thần Đại Đế mới có thể hiển linh trong phạm vi nhất định,
trở thành một người quan sát Chấp Kiếm cho nhân tộc.
Giờ phút này sau khi năm người Hứa Thanh tiến lên 100 trượng, theo tượng
thần Đại Đế phủ xuống uy áp, một màn tự vấn lương tâm bắt đầu.
Người thứ nhất bị tự vấn lương tâm …không phải Hứa Thanh, mà là Thanh
Thu.
Có thể nhìn thấy từ mi tâm tượng thần tràn ra một đạo ánh sáng bảy màu,
bao phủ tới trên người Thanh Thu.
Quá trình này hấp dẫn vạn chúng phía dưới tập trung nhìn tới, đồng thời
toàn bộ Chấp Kiếm Giả trên bầu trời cũng đều đưa ánh mắt ngóng nhìn quá
trình chứng nhận.
Thân thể Thanh Thu run lên, ác quỷ trên liêm đao cũng run rẩy và từ từ
nhắm lại hai mắt, không dám mở ra cũng không dám có bất kỳ vọng động nào.
Nó cảm nhận được một cỗ thần niệm mênh mông phủ vào trên người mình,
khẽ quét qua sau đó hội tụ trọng điểm tới trên người Thanh Thu.
Cỗ thần niệm này quá mức dồi dào, người ngoài không cảm giác được
nhưng nó có thể cảm giác rất rõ ràng.
Vào giờ khắc này trước mắt của Thanh Thu xuất hiện một mảnh tinh không
mênh mông, nàng đứng trong tinh không, thứ đầu tiên mà nàng nhìn thấy đó là
một biển ánh sáng rực rỡ ở bên trên.
Biển ánh sáng kia đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng, khiến cho nàng
ngay khi bước vào liền không hề cúi đầu nhìn sao trời phía dưới…
Mà ngẩng đầu nhìn lên biển ánh sáng phía trên, trong mơ hồ, nàng nhìn thấy
bên trong biển ánh sáng hình như có một đạo thân ảnh thần thánh.
Đứng trước thân ảnh ấy, nàng cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé; hết
thảy những thứ trước mắt khiến cho ánh mắt của nàng có chút mờ mịt, nhưng
tín niệm kiên định trong lòng khiến cho ánh của nàng rất nhanh liền lộ ra vẻ
thanh minh.
Mà đúng vào thời khắc này, chung quanh bỗng có một giọng nói ôn hòa,
ung dung truyền đến bên tai của nàng.
"Tiểu cô nương, không cần khẩn trương, nói cho ta biết, ngươi nhận định thế
nào là Thần Linh?"
Thanh Thu sững sờ, sự ôn hòa của giọng nói này vượt quá dự liệu của nàng.
Nàng vốn tưởng rằng tượng thần Đại Đế sẽ rất uy nghiêm, khi Đại Đế xuất
hiện trong tâm thần của nàng sẽ tràn ra thần uy cao cao tại thượng, sau đó đặt ra
câu hỏi, nhưng nàng không ngờ đến, thế mà Đại Đế lại khiến người ta cảm thấy
thân cận như vậy.
Thanh Thu chần chờ một chút, vào thời khắc này trong đầu của nàng chậm
rãi biến ra một mảnh kỳ ảo, mơ hồ xuất hiện một chút cảnh tượng.
Nhìn những cảnh tượng kia, trong mắt của nàng bỗng lộ ra vẻ mờ mịt, mơ
hồ cảm thấy có một đáp án nổi lên từ trong lòng của mình, muốn thốt ra khỏi
miệng.
Không phải không thể ngăn cản, thế nhưng âm thanh ôn hòa kia khiến cho
nàng cảm thấy cho dù nói ra cũng không có gì, vì vậy liền nhẹ giọng mở miệng.
"Ta không biết cái gì là Thần Linh, nhưng không quan trọng, có cơ hội ta sẽ
đồng quy vu tận cùng với nó!"
Lời này vừa ra, nàng tựa hồ nghe được một tiếng cười tràn đầy thiện ý.
"Dũng khí rất đáng khen."
Theo tiếng cười vang vọng, tinh không trước mắt nàng tiêu tán, lúc cảm
thấy mình đã về tới trong hiện thực, nàng liền thấy được tượng thần Đại Đế phía
trước bỗng tràn ra ánh sáng chói mắt.
Đạo ánh sáng này ngay lập tức chiếu ra cao hơn 500 trượng … nhưng lại
không hề đình chỉ mà cứ thế kéo dài, cho đến ngàn trượng, cuối cùng đến hơn
1100 trượng mới dừng lại.
Đạo ánh sáng cao hơn 1100 trượng chiếu rọi trên bầu trời, tất cả mọi người
nơi đây đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trên bầu trời, các vị Chấp Kiếm Giả nhao nhao liếc mắt, dù là vị trung niên
đứng tuyên đọc lúc đầu cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng, giờ phút này thậm chí
chín vị trưởng lão Chấp Kiếm cũng đều đang ngóng nhìn Thanh Thu.
Thanh Thu thân là người thứ nhất tự vấn lương tâm, liền trực tiếp đạt đến
hơn ngàn trượng, mặc dù không phá kỷ lục ghi chép của Nghênh Hoàng Châu,
nhưng độ cao ngàn trượng cũng rất ít khi thấy, đủ để nói rõ một cửa tự vấn
lương tâm của nàng rất là đoan chính!
"Đứa nhỏ này không tệ!"
"Là một hạt giống rất tốt, có thể dùng tài nguyên của Nghênh Hoàng Châu
để bồi dưỡng trọng điểm một chút, độ cao như thế, tương lai nàng rất có khả
năng sẽ được trên Quận coi trọng."
Hứa Thanh cũng nhìn qua thiếu nữ vài lần, về phần đội trưởng, đầu tiên y
cảm thấy chút cả kinh, nhưng sau đó lại nghĩ đến những đáp án và chuẩn bị mà
mình đã đọc thuộc lòng, lần nữa an ổn xuống.
Tiếp theo, người thứ hai tự vấn lương tâm xuất hiện, giờ phút này, chỉ thấy
đạo ánh sáng bảy màu tràn ra từ mi tâm tượng Thần Đại Đế dịch chuyển khỏi
chỗ Thanh Thu, bao phủ tới trên người thiếu niên tiểu tông Ninh Viêm.
Hiển nhiên là lần tự vấn lương tâm này không hề có quy tắc gì cả, tất cả đều
xem ý nguyện của bản thân pho tượng Đại Đế.
Rất nhanh một tinh không đồng dạng xuất hiện trước mắt Ninh Viêm, mặc
dù gã khá căng thẳng, nhưng trong mắt lại càng nhiều sự chờ mong hơn nữa,
giờ phút này gã theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt cuồng nhiệt.
"Tiểu tử, nói cho ta biết, thế nào là Thần Linh?"
Giọng nói ôn hòa vang vọng bên tai Ninh Viêm bên tai.
Không hề trầm ngâm giống như Thanh Thu, căn bản Ninh Viêm không suy
tư bất luận thứ gì, trong đôi mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt cùng với vẻ mặt thành
kính, gã mở miệng hét lớn.
"Thần Linh là đại địch của nhân tộc ta, bị vạn tộc chán ghét, là thứ khiến
cho chúng sinh thê thảm, căn nguyên làm cho tất cả loài vật có sinh mạng oán
hận....."
Gã nói không nhiều lắm, nhưng theo như những lời gã nói, thì phần lớn nội
dung đều là ngôn luận tiếp nhận từ nhỏ ở trong tông môn, không thể nhận định
là không tốt, nhưng cũng không đạt mức rất tốt, rất là bình thường mà không hề
có tư tưởng của riêng mình.
Vì vậy theo gã nói xong, khi gã trở lại thực tế liền thấy được trên người
tượng thần Đại Đế tràn ra tia sáng 60 trượng.