Quang Âm Chi Ngoại

Chương 813: Chấp kiếm lập mệnh (1)




Ngoài Thái Sơ Ly U Trụ.

Bầu trời vẫn là một màu xanh lam như trước, đại địa vẫn một màu sáng

trong.

Gió lạnh liên tục thổi qua, từng bông tuyết trước sau như một, phiêu tán trên

khắp Thái Sơ thành, từng hạt từng hạt rơi trên thân đám người đứng quanh Thái

Sơ Ly U Trụ.

Thí luyện giả đứng ở nơi này, chỉ còn có 2000 người.

Tuyệt đại đa số bọn họ đều đã truyền tống trở về từ sớm, nhưng cho dù như

vậy, đến tận bây giờ thần sắc của họ vẫn còn lưu lại một cảm giác tim đập

nhanh.

Hiển nhiên, đối với bọn họ mà nói, tất cả những thứ bên trong Quỷ Động

quả thực quá mức kinh tâm.

Mà sự nguy hiểm lần này cũng đúng như những lời mà trung niên mặc quan

phục Chấp Kiếm Giả từng nói vào ba ngày trước, sau khi đi vào sẽ có nguy cơ

sinh tử.

Hứa Thanh cũng đứng ở trong đám người này, hắn chính là một nhóm người

truyền tống về sau cùng.

Chớp mắt khi thân thể của hắn xuất hiện ở bên ngoài, hắn lập tức nhìn qua

bốn phía, chú ý tới mấy vị cùng đồng thời trở về với mình.

Đội trưởng cũng ở trong nhóm này, trên người của y tràn đầy thương tích,

nhưng cũng may tứ chi vẫn còn hoàn chỉnh.

Nhưng mà một con mắt của y đã không còn, hai cái lỗ tai cũng cục mất, trên

bụng còn có một miệng vết thương, giờ phút này y còn vừa che vừa nhếch

miệng cười về phía Hứa Thanh.

Dù chỉ còn một con mắt, nhưng trong thần sắc của y vẫn hiện ra một vẻ đắc

ý, tựa hồ rất thỏa mãn với thu hoạch lần này, hiển nhiên là trong rất nhiều hang

động trong Quỷ Động, Hứa Thanh có thể trông thấy Thần Linh, thì những hang

động của những người khác có lẽ cũng có những thứ linh dị khác.

Ngoại trừ đội trưởng ra, Hứa Thanh còn nhìn thấy vị thiếu nữ.

Đối phương cũng nằm trong nhóm người truyền tống về cùng lúc với hắn,

hiển nhiên cũng là người kiên trì tới lúc cuối cùng.

Nhưng bây giờ mặt nạ của nàng đã biến thành huyết sắc, trên người cũng là

như vậy, trong miệng của thanh liêm đao ác quỷ đang không ngừng nhấm nuốt,

nhưng lại có một cảm giác hấp hối khó nén.

Còn có một người, cũng là người mà Hứa Thanh không muốn nhìn thấy.

Đó chính là Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn, Trương Ti Vận.

Hiển nhiên gã cũng có thủ đoạn bảo vệ tính mạng của mình, cho nên không

chết.

Nhưng gã cũng cực kỳ suy yếu, thân thể rõ ràng đã bị dị chất xâm nhập đến

trình độ nhất định, giờ phút này đang không ngừng ăn đan dược để xua tán.

Trên người của gã còn có một vết trảo cực lớn từ chỗ mi tâm lan tràn đến

ngực, sâu thấy cả xương, giống như chỉ cần sâu hơn một chút liền có thể hoàn

toàn cắt đứt toàn bộ người của gã.

Hứa Thanh nhìn qua Trương Ti Vận, Trương Ti Vận cũng nhìn thấy Hứa

Thanh, sắc mặt âm trầm, trong mắt mang theo vẻ âm lãnh.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, thu hồi ánh mắt.

Hắn nghĩ tới Thần Linh ở bên trong Quỷ Động, Chấp Kiếm Đình không thể

nào không biết việc này được, nếu như dựa theo cái này để phán đoán, vậy căn

nhà gỗ ngũ giác kia, có lẽ chính là do Chấp Kiếm Đình bố trí.

Còn để làm gì, chính là để cho Thần Linh liên tục ngủ say.

Đây dương nhiên cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, cũng có khả năng

trước khi Chấp Kiếm Đình bố trí, căn nhà gỗ này cũng đã tồn tại rồi, nhưng vô

luận như thế nào, đều không ảnh hưởng tới suy đoán phía dưới.

Đó chính là, mệnh đăng màu đỏ bên trong nhà gỗ sẽ không thể nào bị người

khác cầm đi.

Nếu đây là thứ Chấp Kiếm Đình bố trí mà nói, vậy dĩ nhiên bọn họ sẽ không

để người khác cầm đi.

Nếu như thứ này đã tồn tại từ trước khi Chấp Kiếm Đình tới, vậy món đồ

mà ngay cả Chấp Kiếm Đình cũng không cầm ra được, lại càng không cần phải

nói tới những người tham gia thí luyện như bọn họ.

"Vậy thì mục đích Trương Ti Vận đi vào trong đó là gì?"

Bởi vì thiếu khuyết thông tin cho nên Hứa Thanh cũng không đoán ra được

đáp án, giờ phút này hắn bỗng nhớ lại từng câu hí khúc của nữ tử bên trong căn

nhà gỗ, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác hiểu ra.

Hình như ngay từ khi vừa mới bắt đầu, người hát hí khúc kia cũng đã mượn

nhờ ca từ bên trong hí khúc, nói cho toàn bộ những người đến về chuyện xưa

của Quỷ Động.

Có người chôn ở nơi này, cắt bỏ tưởng niệm thành vô số cánh hoa, vô số

cánh hoa ngổn ngang như những tờ tiền giấy, tung bay trong đó, giống như trần

ai đang bay múa.

Mỗi một cánh hoa đều ẩn chứa tưởng niệm, tựa hồ là một mực chờ đợi từ

kiếp trước tới kiếp này, chờ đợi một người xuất hiện, cắt bỏ những tương tư, lần

nữa chắp vá lại.

Nhưng mà không biết là nữ tử trong căn nhà gỗ đang chờ đợi, hay là Thần

Linh trong Quỷ Động đang chờ đợi.

Hứa Thanh im lặng.

Trong mắt của hắn, cái thế giới này dần dần càng ngày càng trở nên thần bí

hơn rất nhiều.

Đồng thời hắn cũng nhìn thấy còn có một vị tu sĩ cùng truyền tống trở về

với hắn, nhưng thân ảnh của đối phương còn chưa hiển lộ ra ngoài, chớp mắt

ngay khi đối phương trở về, thân thể liền run rẩy một cái, bị một đạo ánh sáng

từ trong Thái Sơ Ly U Trụ bắn ra, lập tức bị gạt bỏ.

Sự tử vong của người này, khiến cho Hứa Thanh liền vùi suy nghĩ về Quỷ

Động vào dưới đáy lòng, ánh mắt ngưng tụ lại, lúc này từ trong Thái Sơ Ly U

Trụ bỗng truyền ra một giọng nói không có chút chấn động cảm xúc.

"Thẩm tra, người đánh chết đồng tộc, bị xóa bỏ."

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, lúc trước hắn đã suy đoán rằng ngọc giản

truyền tống có phải có công năng ghi chép những người không tuân theo quy

định hay không, giờ phút này nhìn lại, quả nhiên là như thế.

Mặt khác, hắn cũng phát hiện ra toàn bộ mảnh vỡ trên người mình đã không

còn.

Ngay một cái chớp mắt khi truyền tống trở về, những mảnh vỡ kia tựa hồ đã

bị một cỗ lực lượng mênh mông cuốn đi, dung nhập vào bên trong Thái Sơ Ly

U Trụ.

Hiển nhiên Chấp Kiếm Đình cũng tự có phương pháp ghi chép riêng của

mình.

Giờ phút này trong từng trận gió lạnh, trong khi mọi người chờ đợi, trên bầu

trời đột nhiên tràn ra từng đạo ánh sáng lập lòe, từng đạo thân ảnh phủ xuống,

từng thân ảnh đều mặc quan phục trên người, đứng ở trên trời.

Ngay từ đầu là hơn 10 vị, nhưng rất nhanh theo từng đạo cầu vồng gào thét,

thân ảnh phủ xuống càng ngày càng nhiều, lên đến mấy trăm vị.

Uy áp tới từ trên người bọn họ khiến bốn phương nổ vang, khiến cho thiên

địa vào thời khắc này cũng tựa hồ trở nên ảm đạm xuống, mà lúc này vẫn còn

có những thân ảnh tiếp tục phủ xuống.

Một màn này khiến cho tâm thần của những thí luyện giả phía dưới nhao

nhao chấn động, đám người xem cùng với người vệ đạo các tông ở bốn phía

cũng đều nhao nhao trở nên nghiêm nghị hơn.

Cho đến một lát sau, trên bầu trời liền có trọn vẹn mấy nghìn thân ảnh đứng.

Từng người đều lộ ra chấn động tu vi không tầm thường, trong đó yếu nhất

là Kim Đan mở Thiên Cung, cũng tồn tại cả Nguyên Anh, Linh Tàng cũng là

như thế.

Vả lại phía sau lưng mỗi một vị, cũng đều đeo theo một thanh đại kiếm.

Đại kiếm màu xanh, có khắc ấn ký.

Bộ dáng ấn ký, tựa như một chữ Nguyên.

Mà thứ giống nhau nữa chính là quan phục, càng khiến cho những người

này thoạt nhìn vô cùng chỉnh tề, vả lại hình như ngay cả khí tức của họ cũng

liên kết lại với nhau, tạo thành một cỗ khí thế rung trời hám địa, dường như có

thể trấn áp muôn đời, khiến cho vạn tộc cùng với hết thảy kẻ thù bên ngoài đều

giống như củi khô dễ mục!

Khí thế như cầu vồng!

Bọn họ, chính là tất cả Chấp Kiếm Giả của Chấp Kiếm Đình trong Nghênh

Hoàng Châu.