Quang Âm Chi Ngoại

Chương 810: Kiếp này lưỡng lự, quãng đời dài còn lại chôn vùi (2)




Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong hố sâu bỗng trở nên tương đối an

tĩnh, con phần thi kia nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, thần sắc vừa nóng nảy

lại vừa kiêng kị, mà sự hư thối trên tay phải của nó vẫn đang tiếp tục lan tràn.

Cuối cùng nó liền phát ra một tiếng gào thét, sự nóng nảy đã áp chế kiêng

kị, thân thể nhoáng một cái lần nữa bộc phát ra chiến lực sáu cung, tạo ra rất

nhiều hỏa diễm bao phủ về phía Hứa Thanh, đồng thời bản thân nó cũng lần nữa

lao ra, phi thẳng đến đống bùn.

Trong khoảng thời sau đó, tiếng nổ vang vọng xen lẫn với tiếng gào thét, ầm

ầm truyền ra.

Một lát sau thân ảnh phần thi với tốc độ kinh người bỗng nhiên rút lui, bay

lên trên bầu trời bên ngoài.

Giờ phút này cánh tay phải của nó đã hoàn toàn bị hòa tan, thậm chí thân

hình cũng đều bị độc cấm khuếch tán, rất nhiều nơi bị hư thối, thần sắc của nó

mặc dù vẫn còn điên cuồng như cũ, nhưng cũng có thể nhìn ra là sự kiêng kị lại

càng nhiều hơn nhiều, trong đó mơ hồ còn có một chút hoảng sợ.

Mà lúc này ở trong đống bùn, Hứa Thanh với tình trạng thất khiếu chảy

máu, trong miệng phun ra máu tươi, thủy tinh màu tím trong cơ thể nhanh

chóng vận hành khôi phục, ra sức giúp hắn có thể kiên trì lâu hơn.

Mà phía trước hắn thì tràn ngập chất độc ăn mòn bốn phía, đồng thời cũng

tràn ra dị chất.

Hứa Thanh không có quan tâm tới những thứ này, giờ phút này hắn nhìn

chằm chằm vào con phần thi bên ngoài, sát ý trong mắt vô cùng mãnh liệt.

Nhưng hắn vẫn bất động như trước, thân thể dựa vào trong đống bùn, giơ

tay phải lên ngoắc một cái về phía con phần thi bên ngoài.

"Đến, tiếp tục."

Con phần thi lập tức trở nên nóng nảy, truyền ra từng trận gào thét, nhưng

thần sắc lại lộ ra vẻ do dự và kiêng kị mãnh liệt.

Hứa Thanh mắt thấy như thế, hai tay dùng lực đập một cái vào đống bùn

bên người, thân thể đứng lên, bỗng nhiên đẩy lực lượng độc cấm khuếch tán ra

phía ngoài, bày ra động thái muốn tiến công.

Hắn không biết tại sao mà Trương Ti Vận rõ ràng có chiến lực sáu cung, lại

dây dưa lâu như vậy cùng con phần thi này, nhưng hắn lại hiểu rất rõ đặc tính

của dã thú, biết rõ vào thời điểm này …chính là lúc dã thú dễ bị dọa chạy đi

nhất.

Nhất là dã thú dựa vào bản năng để hành động lại càng là như vậy.

Cho nên thay vì tiếp tục dây dưa cùng nó, còn không bằng khiến cho nó tự

động rời đi.

Sự thật đúng là như thế, hầu như ngay khi Hứa Thanh bày ra tư thế công

kích, cũng ầm ầm khuếch tán độc cấm bay về phía trước, vẻ kiêng kị trong mắt

con phần thi càng trở nên mãnh liệt hơn, theo bản năng lui người về phía sau.

Cuối cùng liền phát ra vài tiếng gào thét, xông lên phía trên lựa chọn rời

khỏi.

Hứa Thanh phun ra một bụm máu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên phía trên, lại

cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống nơi sâu hơn trong hố sâu, vẻ lạnh lẽo trong mắt

càng đậm thêm vài phần.

Hắn biết rõ Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn rất mạnh, cũng đã từng phân tích sự

liên quan giữa đối phương và Hồng Nguyệt, biết rõ đối phương rất nguy hiểm.

Nhưng nếu như cứ như vậy rời khỏi, Hứa Thanh cảm thấy không cam lòng.

"Nơi này là Thái Sơ Ly U Trụ, là Chấp Kiếm Đình, nếu đối phương thật sự

quỷ dị, bộc phát ra ở trong này thì tự nhiên có người đến xử lý, mặc dù có nguy

hiểm, nhưng nếu như ngay cả việc đi liếc mắt nhìn để tìm cơ hội cũng không

dám, vậy ta dứt khoát quay về Nam Hoàng Châu để chăn trâu*, từ bỏ tu luyện

là được rồi!"

(trâu = ngưu, Trần Nhị Ngưu)

Mà lúc này cũng đã tới gần thời hạn kết thúc khảo hạch, trong mắt Hứa

Thanh lộ ra sự quyết đoán, thân thể nhoáng một cái bay thẳng xuống nơi sâu

hơn trong hố sâu, một đường triển khai tốc độ cao nhất, vội vã lao đi.

Trên đường bay hắn còn không ngừng tản ra độc cấm của bản thân khiến

bốn phương tràn ngập chất độc, hắn làm như thế là vì xua đuổi con phần thi có

thể sẽ đi theo phía sau.

Cứ như vậy trong khi không ngừng xâm nhập sâu hơn, hắn lại lần nữa thấy

được đám tiền giấy!

Lần lượt từng tờ tiền giấy bay ra từ dưới hố sâu, bay múa ở khắp bốn phía.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, dứt khoát dán thân vào đống bùn, cần thận

bò từ từ xuống phía dưới.

Thời gian trôi qua, rất nhanh chỉ còn cách thời gian khảo hạch kết thúc nửa

canh giờ, vào thời điểm này phần lớn đệ tử đều lựa chọn bóp nát ngọc giản rời

khỏi.

Tu sĩ còn ở lại trong hố sâu đã không nhiều lắm, ở nơi sâu như thế này thì

lại càng ít, chỉ có hai người Hứa Thanh và Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn.

Mà theo Hứa Thanh xâm nhập, tiền giấy nơi đây càng dần càng nhiều thêm

nữa, mùi tanh hôi càng đậm, sự âm lãnh và dị chất cũng càng trở nên lạnh hơn,

tiếng hát hí khúc kia cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.

Thời gian lại trôi qua thêm một nén nhang, Hứa Thanh đang không ngừng

bò xuống bỗng nhiên dừng lại.

Hắn không nhúc nhích, tựa người ở trên đống bùn và ánh mắt nheo lại, để

cho bản thân nấp vào bên trong đống bùn, nhìn về khu vực mấy trăm trượng

phía dưới.

Hắn thấy được một cái kiến trúc kỳ dị.

Đây là một căn nhà gỗ.

Một căn nhà vô cùng rách rưới, tựa như đã trải qua vô số năm tháng, trở nên

mục nát.

Ngôi nhà gỗ này có hình ngũ giác.

Mỗi một góc đều có một sợi xích sắt màu xám, nối liền cùng một chỗ với

những đống bùn nơi xa.

Dưới năm sợi khóa sắt buộc chặt, là căn nhà gỗ bị treo ở trong giữa không

trung.

Bên trong căn nhà gỗ có từng tia ánh sáng hơi yếu màu đỏ, tràn ra từ trên

ngọn đèn, chiếu vào cửa sổ.

Mà nhìn theo cửa sổ của ngôi nhà gỗ cùng với những khe hở mục nát phía

trên, có thể nhìn thấy bên trong nhà gỗ có một thân ảnh nữ tử mặc đồ màu đỏ.

Nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, duỗi ra cánh tay trắng noãn như ngọc, không

ngừng vung từng tờ tiền giấy ra bên ngoài, từng tờ bay ra, bị khí tức âm lãnh

vòng quanh, liền trôi nổi bay lên phía trên.

Hứa Thanh nhìn thấy những tờ tiền giấy, nhìn thấy cánh tay kia, cũng nhìn

thấy bên trong cửa sổ có một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

Ngay một khắc khi nhìn đến đám tiền giấy, hắn liền biết được lai lịch của

đám tiền giấy mà mình một đường chứng kiến, mà nháy mắt khi nhìn đến cánh

tay kia, tinh thần của hắn liền theo bản năng hiện lên cảm giác tim đập nhanh.

Nhưng khi nhìn đến chén đèn dầu kia, hết thảy, lập tức hóa thành một trận

chấn động mãnh liệt trong tâm thần.

Bởi vì ngọn đèn kia, chính là một chiếc mệnh đăng!

Mà tiếng hát hí khúc âm u, cũng chầm chậm truyền ra từ bên trong nhà gỗ,

vang vọng trong hố sâu tăm tối.

"Kiếp này lưỡng lự, quãng đời dài còn lại chôn vùi, ai đang quay về lại luân

phiên trong chờ đợi..."

Tiếng hát thê lương nhưng tuyệt mỹ, mang theo âm nhu, mang theo băng

hàn.

Không biết là đang hát cho ai nghe.

Có lẽ là cho Hứa Thanh, có lẽ là cho Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn đồng dạng

cũng đang ở đây, cũng có lẽ là cho tồn tại không biết ở nơi càng sâu hơn trong

hố sâu.