Quang Âm Chi Ngoại

Chương 806: Mặt quỷ trên tiền giấy (2)




Không phải là thiếu niên đã xuất thủ với Hứa Thanh, mà là một thanh niên

khác.

Về phần những thi thể khác, Hứa Thanh còn nhìn thấy cả tu sĩ của Liên

Minh Bát Tông cùng với đệ tử của Thái Ti Tiên Môn.

Những người này đều đã chết ở nơi đây, tình trạng quỷ dị... Trên mặt của

bọn họ lần lượt được dán từng tờ tiền giấy màu vàng.

Gương mặt dưới tờ tiền giấy là một màu xanh lè vô cùng dữ tợn, dường như

trước khi tử vong đã trải qua việc nào đó cực kỳ đau khổ, thậm chí có người rõ

ràng đã cầm ngọc giản truyền tống trong tay, nhưng hình như việc ngoài ý muốn

xảy ra quá đột ngột, cho nên không kịp sử dụng truyền tống.

Mà đống bùn ở bốn phía ngay trên bọn họ, có vài chục mảnh vỡ Thái Sơ Ly

U Trụ đang phát ra tia sáng lấp lóe, thậm chí có thể nghĩ tới, bên trong túi trữ

vật trên người những người này, nhất định cũng có mảnh vỡ.

Dẫu sao thì những người này, đều là nhóm thí luyện giả vừa bước hố sâu là

lập tức rời đi tìm kiếm những mảnh vỡ.

Nhưng Hứa Thanh không hề hành động thiếu suy nghĩ, một mặt là hắn cảm

thấy tất cả những thứ này giống như là một cái bẫy, một phương diện khác thì là

ở bốn phía quanh những thi thể này còn có một đống tiền giấy bay phấp phới.

Chúng nó bay tới bay lui, tựa như từng con hồ điệp giấy màu vàng, theo hố

sâu bên dưới tràn ra khí tức mà chuyển động, lên xuống cao thấp.

Mà trong khi Hứa Thanh đang ngóng nhìn, những tờ tiền giấy màu vàng

đang phiêu tán đột nhiên lại dừng lại, đồng loạt dấy lên, từng tờ từng tờ hiện ra

gương mặt quỷ, nhìn về phía Hứa Thanh đứng.

Bị nhiều tiền giấy như vậy nhìn tới, một màn này đủ để khiến cho người ta

sởn hết cả gai ốc.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên tinh mang, mà những tờ tiền giấy kia cũng

phát ra tiếng gào thét, đồng loạt bay lên lao thẳng đến vị trí của hắn, trên người

bọn chúng thậm chí còn truyền ra từng trận âm thanh vui sướng.

Những tiếng cười này hiện ra vẻ quỷ dị, còn mang theo vẻ tham lam, hình

như bọn chúng rất khát vọng máu thịt, khát vọng linh hồn, tốc độ cực nhanh,

nháy mắt liền tiếp cận.

Mà ngay khi chúng nó tiếp cận, Hứa Thanh lập tức giơ tay phải lên, bỗng

nhiên nhấn xuống dưới một cái.

Một nhấn xuống dưới, lực lượng ba tòa Thiên Cung của hắn lập tức bộc

phát, Kim Ô biến ảo ra phía sau, phát ra một tiếng tiếng Hi..i...iiii, vung vẩy đôi

cánh, từng trận hỏa diễm xuất hiện quét ngang bốn phương, muốn đốt cháy

những tờ tiền giấy vừa bay tới.

Trong khoảng thời gian ngắn đám tiền giấy liền nhao nhao cuốn ngược lại

phía sau, không dám tới gần nhưng tiếng cười quỷ dị trong đó chẳng những

không có tan biến, ngược lại càng thêm rõ ràng.

Ngay sau đó những tờ tiền giấy này rõ ràng hội tụ lại với nhau, dưới mắt của

Hứa Thanh, rất nhiều tờ tiền giấy hợp lại thành một con ve giấy cực lớn.

Cánh cũng là do tiền giấy hình thành, giờ phút này con ve giấy mở cánh ra,

nhanh chóng vẫy cánh truyền ra từng âm thanh ve kêu ông ông, mà tiếng cười

đến từ đám tiền giấy cũng đã trở thành lời nói, mượn nhờ đôi cánh chấn động,

vang vọng ra ngoài.

"Ngươi, có đói không? Muốn ăn ta không?"

Thanh âm này rất yêu tà, lại vô cùng bén nhọn và rất chói tai, biến thành

sóng âm trùng kích về phía Hứa Thanh, thế mà lại khiến hỏa diễm ở bốn phía

quanh Hứa Thanh đều bị cuốn ngược lại.

Con ve giấy kia thấy thế liền thừa cơ nhoáng một cái, gào thét bay đến phía

Hứa Thanh, trên thân hình còn hiện ra vô số mặt quỷ, tất cả đều hiện ra vẻ tham

lam và khát vọng.

“Ăn ta, ăn ta, ăn ta....."

Rất nhiều giọng nói không ngừng vang vọng, giống như những chiếc gai sắc

vô hình chuẩn bị đâm vào tâm thần Hứa Thanh.

Trong mắt Hứa Thanh hiện lên hàn mang, đang muốn ra tay, nhưng trong

nháy mắt tiếp theo, sắc mặt của hắn bỗng nhiên trầm xuống, chợt lui về phía

sau.

Hầu như ngay khi hắn lui ra phía sau, một đống bùn bên vách hố sâu đột

nhiên trở nên mơ hồ, trong một nháy mắt, một con rết khổng lồ to tới mười

trượng trực tiếp xuyên thấu đống bùn bò ra bên ngoài, nhưng mục tiêu của nó

không phải Hứa Thanh, mà là… con ve bằng giấy phát ra từng trận âm thanh

yêu dị kia.

Bộ dáng của con rết này vô cùng dữ tợn, trên người tràn ra một mùi tanh hôi

và hư thối nồng đậm, thân hình hơi mờ, như hư như huyễn.

Tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt con rết cực lớn này liền trực tiếp cắn

tới con ve bằng giấy, sau đó kéo về đống bùn bên vách hố sâu, vặn vẹo thân

hình ở chỗ này, toàn lực cắn xé rồi nuốt xuống.

Có thể nhìn thấy phần lưng của con rết (ngô công) này còn có một thân ảnh

đang ngồi, đó là một người nữ tử, nửa người dưới của ả dung nhập vào bên

trong con rết, hình như cả hai cộng sinh cùng với nhau.

Nửa người lộ ra bên trên thì không hề mặc quần áo, được một bộ tóc dài đen

nhánh che đậy thân thể.

Giờ phút này ả đang cầm một cái lược, vừa chải đầu vừa nấc một cái, phun

ra một tờ tiền giấy còn chưa tiêu hóa hết, nghiêng người nhìn về phía Hứa

Thanh, giơ tờ tiền giấy lên nở nụ cười.

“Ăn thật là ngon, ngươi không ăn à?"

Hứa Thanh cảnh giác, một màn này quá mức quỷ dị, hắn mơ hồ cảm giác

hình như đối phương không phải đang nói chuyện với mình, mà đang nhìn về

phía sau của mình.

Giờ phút này phía sau của hắn bay lên một cái quan tài màu đen, bên trên

tản ra từng trận khí tức không lành.

Đó chính là Ảnh Tử bị kích thích mà tự động xuất hiện, bên trên hiện ra rất

nhiều con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào tiền giấy trong tay nữ tử kia, nhìn

không chớp mắt.

"Không chớp mắt là có ý gì? Ngươi đang nhìn cái này sao?" Nữ tử ở trên

con rết, cúi đầu nhìn tiền giấy trong tay.

Nhưng vào lúc này dị biến bỗng nhiên nổi lên, tiền giấy trong tay nữ tử đột

nhiên xuất hiện một cái mặt quỷ, cười hì hì một cái về phía nữ tử.

"Ngươi ăn no rồi hả?"

Theo lời này vừa ra, trong nháy mắt tiếp theo toàn thân của nữ tử bên trên

con rết bỗng nhiên run lên, dùng mắt thường cũng có nhìn thấy trên người con

rết hiện ra vô số tiền giấy, những tờ tiền giấy này chỉ trong phút chốc liền tràn

ngập toàn thân con rết, khiến cho con rết chỉ trong chốc lát mất đi trạng thái mờ

ảo của mình, đã trở thành một con rết giấy.

Giờ phút này, tất cả những tờ tiền giấy phủ trên người con rết đều hiện ra

mặt quỷ, lần lượt truyền ra tiếng cười, nói ra lời giống như vừa xong.

"Ngươi ăn no rồi hả?"