Quang Âm Chi Ngoại

Chương 798: Là ai? Là ngươi! (2)




Dưới Bạch Sơn Thánh Hỏa Đăng, bên người Trương Ti Vận có từng đạo

hỏa diễm màu trắng thiêu đốt, tản mát ra ánh sáng màu trắng, phối hợp đạo bào

màu lam cùng dung nhan không tầm thường, cùng với ánh mắt bình tĩnh của gã,

tất cả liền dựng lên một cảm giác thần thánh siêu nhiên!

Phía sau lưng của gã còn có một tiếng gào thét truyền ra.

Hư vô phía sau gã truyền ra âm thanh vỡ vụn, một con Bạch Long cực lớn

từ trong khe hở thò thân hình ra ngoài, vờn quanh bốn phía, uy hiếp bát phương.

Hai cái râu rồng màu trắng thật dài rủ xuống hai bên Trương Ti Vận, chập

chờn không theo quy tắc.

Còn có một cọng lông mọc ở cổ của con rồng này, theo gió mà động, tất cả

những thứ này khiến cho Trương Ti Vận giống như đứng ở giữa thiên địa hàng

phục Thương Long, lộ ra vẻ tiên khí xuất trần.

Gã nhìn lên phía trên, nhàn nhạt thầm nói trong lòng.

"Một bầy kiến hôi, không xứng đứng ở trên đỉnh đầu của ta, nhìn ta nghiền

ép bọn ngươi như thế nào."

Sau đó gã tiếp tục leo lên.

Hướng về vị trí cao hơn, leo thẳng lên trên.

2700 trượng, 2800 trượng, 2900 trượng, cho đến khi vượt qua độ cao lúc

trước của Thanh Thu, nhảy lên đến độ cao 3000 trượng.

Ngay khi tới nơi này, gã vốn muốn tiếp tục, nhưng trong nháy mắt tiếp theo

đồ đằng quỷ dị ở độ cao này lại bị kích phát, lập lòe phát ra tia sáng thứ ba trong

ngày hôm nay!

Thân thể Trương Ti Vận chấn động.

Cùng lúc đó ở phía Tây của đại lục Vọng Cổ, một nơi cách Nghênh Hoàng

Châu vô cùng xa xôi, trong một khu vực chìm trong đêm tối vô tận với mặt

trăng màu đỏ treo ở trên cao, giờ phút này ở nơi đây vẫn mơ hồ có tiếng lẩm

bẩm truyền ra.

"Là ai cướp đoạt một tia thần nguyên của ta..... Hả?"

"Là ngươi?"

Giọng nói này vừa ra, bên trong Nghênh Hoàng Châu, trên độ cao 3000

trượng trên Thái Sơ Ly U Trụ, vẻ mặt thong dong của Trương Ti Vận lập tức

biến hóa, biến thành kinh ngạc.

Vẻ bình tĩnh trong hai mắt nháy mắt tan biến, biến thành hoảng sợ.

Trên mặt của gã lộ ra vẻ không cách nào tin, gã cảm nhận được một cỗ lực

lượng động trời không cách nào hình dung, giống như Thần Linh phủ xuống,

mang theo phẫn nộ, mang theo khí tức hủy diệt, bao phủ lấy gã!

Hết thảy xảy ra quá đột ngột, gã giống như một con sâu cái kiến dưới ngón

tay của người khổng lồ, không cách nào chống cự, yếu ớt vô cùng.

Trong miệng gã truyền ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, há miệng phun

ra máu tươi, thân thể càng truyền đến những tiếng phanh phanh nổ mạnh, máu

tươi tuôn ra từ khắp lỗ chân lông toàn thân.

Mệnh đăng trên đỉnh đầu trực tiếp ảm đạm, xém chút nữa dập tắt, Bạch

Long sau lưng cũng phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết nhất nhân gian,

thân thể ầm ầm nổ tung hơn phân nửa, toàn bộ thân thể màu trắng đã biến thành

huyết sắc.

Mà Trương Ti Vận cũng đồng dạng như vậy, hai chân trực tiếp tan vỡ, nửa

người nổ tung thành rất nhiều máu thịt, hai tay và thân hình cũng là như thế,

thậm chí loại toái diệt này đang lan tràn, trên mặt của gã lần đầu tiên lộ ra vẻ

tuyệt vọng, còn có vẻ mờ mịt nồng đậm đến cực hạn.

Gã không biết, tình huống này là như thế nào.

Một màn này quá mức đột nhiên.

Trong chốc lát bên trong Thái Ti Tiên Môn lập tức có một thân ảnh cấp tốc

lao ra, ngay cả mấy vị trưởng lão Chấp Kiếm trên Chấp Kiếm Đình cũng đều

thay đổi sắc mặt, lập tức ra tay.

Đây không phải là bọn họ thiên vị, bởi vì lúc trước Hứa Thanh và Trần Nhị

Ngưu mặc dù cũng bị thương nặng, nhưng rõ ràng cũng không nghiêm trọng

như lần này, không có ảnh hưởng tới sinh mệnh.

Nhưng tới Trương Ti Vận này lại chẳng biết tại sao, hình như đang tới mức

bị tiêu diệt.

Nếu như để thiên kiêu như thế chết ở chỗ này, tất nhiên bọn họ sẽ không thể

nào trơ mắt đứng nhìn không đi cứu viện.

Cho nên chỉ trong chớp mắt, kể cả Thái Ti Tiên Môn, tổng cộng có bốn thân

ảnh đại tu Quy Hư đồng thời xuất hiện ở bên cạnh Trương Ti Vận, toàn bộ ra

tay cứu trị.

Mà vị lão giả Thái Ti Tiên Môn kia lại càng lấy ra rất nhiều thiên tài địa bảo,

thậm chí vận dụng cả một khối Thái Ti đan vô cùng trân quý.

Đan này, lão vốn dùng để chuẩn bị khi Trương Ti Vận đạt tới thời khắc đột

phá mấu chốt liền cho gã sử dụng, nhưng bây giờ lão cũng bất chấp những thứ

này, mượn nhờ sinh cơ kinh khủng ẩn chứa trong đó, phối hợp với vô số đan

dược, lúc này mới đè xuống thương thế của Trương Ti Vận, cứu lại mạng của

gã.

Làm xong những thứ này, lão giả Thái Ti Tiên Môn đỡ lấy Trương Ti Vận

suy yếu hôn mê, bất đắc dĩ nhìn trưởng lão Chấp Kiếm trước mặt.

"Ba vị đại nhân, sao lại như thế này?"

Ba trưởng lão Chấp Kiếm cũng khó hiểu, nhìn tới độ cao 3000 trượng trên

Thái Sơ Ly U Trụ, cười khổ lắc đầu.

"Việc này ta sẽ điều tra rõ."

Lão giả Thái Ti Tiên Môn thở dài, chắp tay mang theo Trương Ti Vận rời đi.

Việc này đến đây coi như là báo kết thúc, mà động tác của Chấp Kiếm Đình

cũng rất nhanh, trực tiếp liền phong ấn Thái Sơ Ly U Trụ, không cho phép

người leo lên nữa, sau đó bắt đầu kiểm tra Thái Sơ Ly U Trụ.

Về phần Trương Ti Vận, trong vô số tiếng xôn xao của những người quan

sát, được lão giả của Thái Ti Tiên Môn mang về nơi cư trú, không tiếc đại giới

chữa thương, khiến cho thương thế hoàn toàn ổn định lại.

Mà bản thân của Trương Ti Vận cũng không hề tầm thường, sau khi thương

thế ổn định lại, chỉ dùng hai ngày liền hoàn toàn khôi phục.

Chỉ là vô luận là gã hay là lão giả Thái Ti Tiên Môn, hay là Chấp Kiếm

Đình, đều không chú ý tới..... Nguyên nhân thực sự mà Trương Ti Vận xém

chút phải tử vong, nhưng lại không tử vong.

Khi Trương Ti Vận khôi phục lại, trong thức hải của gã, trong một góc cực

kỳ ẩn nấp, bỗng nhiều hơn một mặt trăng màu đỏ.

Trên mặt trăng này có một thân ảnh ngồi bụm mặt, lúc này thân ảnh này

chậm rãi buông hai tay xuống, lộ ra một gương mặt quỷ dị.

Sở dĩ nói là quỷ dị, bởi vì trên gương mặt này không hề có ngũ quan.

Bên trên có vô số những lỗ nhỏ, giờ phút này bọn chúng đang nhao nhao

nhúc nhích co rút lại, chảy ra máu tươi màu đỏ, cuồn cuộn không dứt... Lộ ra

khuôn mặt không rõ.

"Không phải người này."

"Người cướp đoạt, chắc là đồng loại của ta..... Sau khi phủ xuống thì ta sẽ

tìm được, sau đó thôn phệ."

"Thân thể này yếu đuối, còn cần ủ dưỡng, tạm thời..... Tiếp tục ngủ say."

Thân ảnh trên mặt trăng nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nói càng lúc càng yếu ớt.

Mà hết thảy những điều này, Trương Ti Vận cũng không có năng lực biết rõ

được, gã nhận thấy hết thảy mọi thứ đều vẫn như thường, nhưng trên thực tế

đây mới là nguyên nhân duy nhất khiến gã không có tử vong.

Nhưng vào một cái chớp mắt này, trong nơi cư trú của Liên Minh Bát Tông,

Hứa Thanh đang trong trạng thái khoanh chân chữa thương chợt mở mắt ra,

trong mắt lộ ra một tia giật mình cùng với cảm giác tim đập nhanh, nhìn về phía

Thái Ti Tiên Môn.