Dùng một cái tên giả để đổi một cái mạng, Hứa Thanh cảm thấy không có
lợi.
Đây là tính cách của hắn, cũng là thói quen của hắn, khi cảm nhận được
nguy hiểm, nhưng lại không tìm được mục tiêu nhắm vào mình, tốt nhất là dùng
thái độ hung tàn diệt sạch nanh vuốt mà đối phương đưa ra, đây cũng là một
loại uy hiếp.
Về phần đáp án giải thích cho sự mờ mịt trước khi chết của Lý Tử Lương,
thật ra rất là đơn giản.
Giống như Hứa Thanh không tin những gì đối phương mở miệng khi còn
sống vậy, Hứa Thanh tin tưởng chính mình, tin tưởng phán đoán của bản thân,
càng tin tưởng ký ức của bản thân.
"Hứa Thanh, ta đã tìm ngươi thật lâu, cừu hận giữa ta và ngươi, ngươi còn
nhớ rõ ta không..."
Đây chính là câu nói đầu tiên của Lý Tử Lương, nhưng gã không biết cừu
nhân của Hứa Thanh đều bị hắn khắc vào trên tấm thẻ tre, hắn cũng thường
xuyên nhìn lên tấm thẻ tre này, quên cái gì cũng sẽ không quên cừu nhân.
"Ta đã biết tại sao ngươi không biết ta rồi, trên người của ngươi... Ngươi rõ
ràng bị..."
Đâu là câu nói thứ hai, mà câu này lại càng khó có thể khiến Hứa Thanh dấy
lên chút gợn sóng nào, bởi vì che giấu bí mật đã trở thành thói quen của hắn rồi.
Điều này cũng đổi lấy một loại tự tin đối với bí mật của bản thân, trừ phi đối
phương trực tiếp nói ra một chút, bằng không mà nói hắn sẽ không chút thay đổi
sắc mặt.
Cuối cùng, không phải do loại phương pháp niệm lực của Lý Tử Lương có
uy lực chưa đủ, mà do gã không biết rõ Hứa Thanh, không cách nào nói ra
những lời khiến cho trái tim Hứa Thanh chân chính xuất hiện gợn sóng.
"Màu mè." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, đây là lời duy nhất hắn nói ra
từ khi giao chiến đến giờ.
Cùng lúc đó sau khi không khí tạm thời yên tĩnh, bên trong Thái Sơ Ly U
Thành lậo tức tràn ngập âm thanh xôn xao, còn có từng trận kinh hô truyền ra từ
trong miệng những người đệ tử các tông khác đang vang trên không trung.
"Chết rồi?"
"Thế này... cũng quá nhanh rồi! Nghiền nát Thiên Cung, một dao cắt yết
hầu, quá quyết đoán!"
"Hắn thực sự dám ra tay!!"
"Hứa Thanh này …không thể trêu chọc, rõ ràng lòng dạ người này độc ác,
ra tay chính là giết người, vả lại vô cùng hung tàn... Ngoan độc! Không hổ là
người duy nhất được hưởng đãi ngộ Đạo Tử của Liên Minh Bát Tông!"
Âm thanh hấp khí không ngừng truyền ra, tiếng nghị luận xôn xao, bên
trong toàn bộ thành trì, đệ tử đến từ các tông bát phương cùng với tán tu nơi đây
đều bị kinh hãi.
Kinh hãi vì Hứa Thanh ra tay cực nhanh, cũng kinh hãi sự tàn nhẫn của hắn,
bọn họ không nhìn ra Quỷ U Đoạt Đạo Công, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy thi
thể Lý Tử Lương héo rũ cùng với sự thê thảm trước khi tử vong của gã.
Từ những thứ này thì bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc đó Lý Tử
Lương phải chịu thống khổ nhường nào.
Mà một dao cắt yết hầu lạnh lùng kia lại càng làm cho trong lòng mọi người
theo bản năng cảm giác rùng mình, hình như ở trong mắt của bọn họ, Hứa
Thanh đứng ở nơi đó đã biến thành hung thần ác sát.
Hết thảy khiến cho mọi người nhao nhao ngưng trọng, nhất là những tu sĩ
Kim Đan mở Thiên Cung lại càng là như vậy, đôi mắt nhìn Hứa Thanh mang
theo sự kiêng kị thật sâu.
Dù cường giả các tông dẫn theo cũng đều nhao nhao coi trọng việc này, vả
lại cũng có không ít người đều nhìn về phía nơi đặt chân của Thái Ti Tiên Môn
cùng với Liên Minh Bát Tông.
Thái Ti Tiên Môn, một mảnh im lặng.
Liên Minh Bát Tông, cũng tương tự như thế.
Bọn họ đều đang đợi, dù chuyện này đã rất rõ ràng, vả lại cũng đã từng có
tiền lệ rồi, nhưng ở nơi đây …vẫn phải đợi Chấp Kiếm Đình trên Thái Sơ Ly U
Trụ đưa ra kết luận.
Không lâu sau, một âm thanh lạnh như băng từ bên trên Thái Sơ Ly U Trụ
truyền ra.
"Giỏi cho một tiểu tử vừa cả gan làm loạn, vừa chém giết sát phạt quyết
đoán!"
"Nếu như trong thời thái bình thịnh thế, tính cách này của ngươi nhất định
sẽ sống không lâu, nhưng bây giờ... Người Chấp Kiếm Đình ta cần, chính là
những con sói con như vậy!"
"Thất Huyết Đồng, cho ra một hạt giống rất tốt."
"Tiểu tử, bổn tọa rất chờ mong thành tích khảo hạch của ngươi!" Thanh âm
vang vọng, truyền khắp bát phương.
Sau đó, bên trong Liên Minh Bát Tông truyền ra tiếng cười của Huyết
Luyện Tử.
"Hứa Thanh, còn không cảm tạ đại nhân thưởng thức."
Hứa Thanh nghe vậy, đáy lòng hơi chút do dự với câu đánh giá cả gan làm
loạn kia, trong lòng cũng hiện ra một cái suy đoán, sau đó liền cúi đầu về phía
bầu trời.
"Tạ ơn đại nhân!"
Theo Chấp Kiếm Đình mở miệng, chuyện này coi như cũng đã đậy nắp
quan tài rồi, dẫu sao thì đây cũng là đánh giết bên ngoài thành trì. Mặc dù xưa
nay ngay thời điểm trước khi thí luyện chưa từng xuất hiện qua việc này, nhưng
trước kia vẫn đã có tiền lệ rồi đánh giết bên ngoài thành trì rồi.
Mặc dù Chấp Kiếm Đình không cấm đoán, cũng sẽ không đề xướng, nhưng
thật sự làm vậy cũng không tính là trái với quy định.
Điểm này Huyết Luyện Tử biết được, Thái Ti Tiên Môn cũng đều biết.
Mà tâm tư của đại tông môn cũng sẽ không nông cạn mà hiển lộ ra ở mặt
ngoài, vì vậy rất nhanh bên Thái Ti Tiên Môn có tu sĩ đến, thu thi thể Lý Tử
Lương đi.
Hứa Thanh cũng bước vào trong Thái Sơ Ly U Thành, chỉ bất quá lần này
hắn bước vào đã không giống như lúc trước nữa.
Lúc trước, mỗi tiếng nói hay mỗi cử động của hắn đều không bị chú ý quá
mức, mà lại càng nhiều những lời nghị luận về việc hắn tránh chiến. Mà bây
giờ, những nơi hắn đi qua đều được nghênh đón bằng ánh mắt kính sợ và tránh
lui.
Lại không có bất kỳ người nào cho rằng hắn tránh chiến nữa, ngược lại cũng
hiểu tại sao lúc trước Hứa Thanh cự tuyệt, bởi vì chim ưng uy mãnh tự nhiên sẽ
không có hứng thú đối với thách thức của chim sẻ cỏn con.
Mà giờ khắc này trên Thái Sơ Ly U Trụ, có hai vị Chấp Kiếm Giả đang
đứng ở trước cung điện Chấp Kiếm Đình, trong hai người có một người là lão
giả và một người trung niên, giờ phút này cả hai đều đang nhìn đại địa xa xa
phía dưới, ánh mắt đều chú ý trên người Hứa Thanh.
Nếu như Hứa Thanh đứng ở gần đây, vậy hắn có thể nhận ra hai vị này.
Lão giả là một trong ba người giao chiến cùng U Tinh Linh Tôn lúc trước,
mà người trung niên kia cũng đồng dạng xuất hiện ở Tam Linh Trấn Đạo Sơn,
chính là vị đại tu Quy Hư nhị giai uy vũ bất phàm kia, là người giao chiến cùng
Thai Quang Linh Tôn.
"Chính là người này?" Người trung niên uy vũ bất phàm cũng mặc quan
phục, đưa mắt nhìn Hứa Thanh dưới đại địa, nhàn nhạt mở miệng.