Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, đại địa chấn động.
Hình như một tồn tại nào đó đang vùng vẫy, muốn thoát ly nơi ở, lao ra bên
ngoài.
Mà thứ mà những người khổng lồ kia truy kích... Chính là đội trưởng.
Hứa Thanh chỉ liếc mắt nhìn, liền biết nhất định là đội trưởng đã lại làm nên
trò gì khiến người người oán trách rồi, vì vậy chỉ đành thở dài, quay người chạy
như điên.
Rất xa, đội trưởng cũng nhìn thấy Hứa Thanh, lập tức vui mừng.
"Ngươi cũng tới đây à? Nơi đây xuất hiện bảo bối gì vậy, lấy ra cho ta nhìn
xem." Đội trưởng hô to một tiếng.
"Yên tâm, cái tên đại gia hỏa kia sẽ không dễ dàng như vậy liền vùng vẫy ra
ngoài được đâu, tuy rằng đã thức tỉnh, nhưng nơi nó ngủ say có chút phức tạp,
là trên một vũng bùn, chỉ có nữa cái đầu lộ ra bên ngoài, ta còn nhìn thấy một
chút cấm chế do vạn tộc lưu lại ở đó."
Trong khi đội trưởng đang nói, xa xa bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ vang
ngập trời, đại địa cũng vang lên tiếng ken két, từng khe hở xuất hiện, một luồng
khí tức cuồng bạo tuôn ra.
Cuồng phong gào thét, hình như cấm chế đã vỡ nát một bộ phận, vì vậy sự
vùng vẫy phía xa lại càng mãnh liệt hơn.
Mà theo cuồng phong hình thành, bát phương nơi đây lập tức xuất hiện một
luồng lực cản, khiến cho tốc độ chạy của Hứa Thanh và đội trưởng không tự
chủ được chậm lại, nhưng hết lần này tới lần khác, tốc độ của những người
khổng lồ đang truy kích kia lại trở nên nhanh hơn.
Tiêu trừ so sánh hai bên, khoảng cách của song phương nhanh chóng bị kéo
gần lại, mắt thấy đội trưởng sẽ bị đối phương đuổi kịp.
"Mẹ kiếp, tên kia sẽ không phải thật sự muốn thoát khốn ra ngoài đó chứ."
Đội trưởng biến sắc, điên cuồng tăng tốc chạy theo về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh không hề quay đầu lại, nhưng lại đưa tay phải về phía sau, cách
không một trảo, cho đội trưởng mượn lực.
Trong nháy mắt tiếp theo, tốc độ đội trưởng lập tức được gia trì nhanh hơn,
chợt lao ra bay đến sau lưng Hứa Thanh.
Nhưng lực cản ở nơi này rất mạnh, từng trận cuồng phong đập thẳng vào
mặt, Hứa Thanh thậm chí có thể nghe thấy được hơi thở của người khổng lồ đến
từ phía sau, một màn này khiến cho Hứa Thanh rất là đau đầu, không khỏi mở
miệng.
"Đội trưởng, ngươi lại làm trò gì đấy?"
"Cũng không có gì, lúc nãy ta đuổi theo xem ngươi có chuyện gì không, sau
đó ta liền ngửi thấy được mùi đồ tốt, liền đi qua xem một cái."
"Kết quả ngươi đoán xem, ta nhìn thấy thứ gì? Ta nhìn thấy một đám ngốc
đang cúng bái một cái trái cây, loại hành vi ngu muội này, tự nhiên ta phải tiến
lên giáo hóa cho bọn họ một chút, thế nên ta liền cầm cái trái cây này đi."
"Sau đó thì sao?" Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
“Hết rồi." Đội trưởng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, giống như cảm thấy không thể
hiểu, rõ ràng mình chỉ cầm lấy trái cây, thế mà đối phương lại tức giận đến như
thế.
Hứa Thanh không tin, nhìn về phía miệng đội trưởng
Đội trưởng trừng mắt nhìn, vừa chạy, vừa thấp giọng mở miệng.
"Thật sự không có gì, nhưng trước khi ta đi... Ta nhìn thấy trên cái đầu thò
ra bên ngoài của lão tổ tộc bọn họ, trên đó cắm một thanh mộc kiếm nhìn rất
đẹp, vì vậy ta liền đi qua gặm một cái."
"Rất khó ăn!" Đội trưởng ho khan một tiếng.
Hứa Thanh trầm mặc.
"Ai nha, hai phần, hai phần, ta chỉ gặm hai phần!" Đội trưởng chột dạ nhanh
chóng nói ra, sau đó toàn lực chạy như điên, không biết do y chạy quá nhanh,
hay là ăn quá nhiều mà bỗng nhịn không được nấc một cái.
Hứa Thanh thở dài, hắn cảm thấy đội trưởng có lẽ đã ăn rất nhiều, giờ phút
này cũng không cần hỏi nữa, tu vi trong cơ thể bộc phát, dùng tốc độ cao nhất
chạy về phía trước, nhưng rất nhanh người khổng lồ sau lưng liền đuổi theo.
Trong mắt đội trưởng lóe lên hàn mang, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết,
hung hăng vung chỉ về phía sau, trên người đội trưởng lập tức bộc phát ra một
mảnh ánh sáng màu lam, một biển ánh sáng được hình thành, chợt bao phủ về
phía sau, những nơi ánh sáng đi qua, hết thảy đều biến thành băng phong.
Độc cung bên trong cơ thể Hứa Thanh cũng lập tức lay động, tràn ra độc ý,
nhanh chóng tràn ngập về phía sau, những nơi đi qua vạn vật trở nên hư thối.
Trong chốc lát, phía sau bọn họ liền truyền ra từng trận âm thanh thê lương,
một bộ phận người khổng lồ bị đóng băng, toàn bộ người khổng lồ đều trúng
độc, trong khoảng thời gian ngắn, phía sau truyền ra từng tiếng gào thét vang
vọng, đợt truy kích cũng không khỏi chậm lại.
Nhưng vào lúc này, từ đằng xa bỗng truyền ra một tiếng gầm giận dữ, chấn
động vùng vẫy cũng trở nên mãnh liệt hơn nữa, lúc này, nơi đó bỗng có một
đám sương mù bốc lên, giống như là hơi thở, ầm ầm cuộn mình bay về phía
Hứa Thanh và đội trưởng.
Đám sương mù chỉ trong nháy mắt liền ập đến, hung hăng ập xuống dưới,
Tử Thiên Vô Cực Quan của Hứa Thanh phát ra tia sáng lập lòe, nhưng hắn vẫn
điên cuồng phun ra máu tươi như cũ, thân thể truyền ra âm thanh xương cốt vỡ
vụn.
Đội trưởng cũng đồng dạng phun ra máu tươi, thân thể đã thành tổ ong, thần
sắc hai người trở nên hoảng sợ, riêng phần mình triển khai tốc độ cực hạn, điên
cuồng chạy trốn, cũng may vị trí của bọn họ không phải là hạch tâm của Kiếm
Cấm, chỗ này cũng chỉ coi như là tới gần vòng bên trong mà thôi, cho nên sau
khi cả hai bộc phát toàn bộ tốc độ của mình, ba canh giờ sau, rốt cuộc cả hai đã
chạy ra khỏi Kiếm Cấm.
Đoạn đường này bọn họ không dám dừng lại nghỉ chút nào, tất cả tu vi đều
đặt ở trên tốc độ, mà một cái chớp mắt khi bọn họ lao ra, chỗ sâu trong Kiếm
Cấm lập tức vang lên một tiếng gào thét ngập trời, còn có thể nhìn thấy một
thân ảnh khổng lồ sừng sững trực tiếp đứng lên từ bên trong.
Thân ảnh này rất cao, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng
khi nó đứng lên, đầu của nó tựa như muốn đụng chạm với bầu trời, thân thể lớn
tới kinh người, đồng thời cũng có cảm giác áp bách kinh khủng bao phủ bát
phương.
Mơ hồ, hình như cái mũi của gã... Có chút héo rũ sụp xuống, tựa như
không còn mũi vậy.
Giờ phút này sau khi gào thét, người khổng lồ này bỗng giơ chân lên bước,
mắt thấy sẽ đuổi theo hướng đội trưởng và Hứa Thanh.
Sắc mặt hai người đại biến.
Nhưng vào lúc này, bên trong Kiếm Cấm đột nhiên nổi lên từng sợi tơ ẩn
chứa đạo vận, những sợi tơ này lập tức hình thành phong ấn, bao phủ ở trên
thân người khổng lồ kia, khiến cho nó không cách nào vùng vẫy, chỉ có thể
không ngừng gào thét.
Dù cách rất xa, nhưng những tiếng gầm gừ này vẫn khiến cho Hứa Thanh và
đội trưởng không ngừng phun ra máu tươi, thân thể xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn,
hai người hoảng sợ, lập tức chạy ra khỏi Kiếm Cấm, một đường chạy như bay
trở về Pháp Hạm.
Về đến Pháp Hạm, Hứa Thanh thở hổn hển, nhìn qua cái mũi của người
khổng lồ, lại quay đầu liếc mắt nhìn đội trưởng thật sâu.
Đội trưởng ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác.
"Sợ thật, tên này thế mà lại thật sự vùng vẫy thoát ra được, năm đó tên này
nhất định là một đại tướng dưới trướng của Kiếm Hoàng, thực lực thật là cường
hãn."
Trên Pháp Hạm, Ngôn Ngôn nhìn một màn này, trợn mắt há hốc mồm, trong
đầu trống rỗng.
Dường như nàng không thể giải thích, cũng không thể hiểu được, vì sao hai
vị này vừa đi tới Kiếm Cấm một chuyến mà đã dẫn tới động tĩnh lớn đến như
vậy