Quang Âm Chi Ngoại

Chương 756: Chìa khóa thông tới Thần Linh! (1)




Kiếm Cấm, là cấm địa mà phạm vi chỉ vẹn vẹn có trong Nghênh Hoàng

Châu.

Nơi đây nằm ở khu vực tới gần trung tâm Nghênh Hoàng Châu, hơi ngã về

phía tây, đồng thời cũng bao trùm một đoạn khúc sông chính của Uẩn Tiên Vạn

Cổ Hà.

Trước khi Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà chảy vào Kiếm Cấm, nước sông tràn đầy

tiên linh, mà sau khi chảy ra lại biến thành một mảnh đen nhánh.

Nơi đây quanh năm tràn ngập sương mù dày đặc, ánh mặt trời không cách

nào chiếu vào, cho nên từ trên không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy

nước sông chảy vào, sau đó chảy ra thì đã trở nên đen nhánh, nhưng lại không

nhìn thấy được kỹ càng tình huống của nước sông và cấm địa.

Sương mù, bao phủ toàn bộ.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà chia Kiếm Cấm làm hai

cái khu vực, nhưng do sương mù bên trong lượn lờ, tựa như lại nối chúng nó lại

với nhau.

"Dựa theo ghi chép của liên minh, ba nghìn năm trước Kiếm Cấm từng bộc

phát hạo kiếp, vị Kiếm Hoàng kia thức tỉnh đi ra, việc này chấn động toàn bộ

Phong Hải Quận, cuối cùng bị thế lực vạn tộc trong Phong Hải Quận liên thủ,

mới miễn cưỡng trấn áp Kiếm Hoàng lại."

"Viêm Hoàng, Thi Hoàng, Kiếm Hoàng, ba vị này là chủ nhân riêng của

từng cấm địa, thực lực từng người đều sâu không lường được." Đội trưởng nhìn

qua khu rừng rậm đen nhánh ở xa xa, trong khi giọng nói của y vẫn đang truyền

ra, chớp mắt một cái, thân thể Hứa Thanh đã lao ra bên ngoài.

Tốc độ cực nhanh, cả người lập tức thành một đạo cầu vồng bay thẳng vào

trong Kiếm Cấm.

Trên Pháp Hạm, Ngôn Ngôn lo lắng nhìn về phía đội trưởng.

"Đại sư huynh..."

Đội trưởng nhìn qua thân ảnh Hứa Thanh, cười nhạt một tiếng.

"Không sao, có ta ở đây, cam đoan Hứa Thanh hết thảy bình an, nhưng mà

Ngôn Ngôn, dạo gần đây đầu của ta có chút căng thẳng, ngươi có..."

Ngôn Ngôn lập tức ném ra một túi trữ vật.

Ánh mắt đội trưởng sáng lên, ngay khi nhận lấy liền nhìn qua, sau đó lập tức

vui mừng vỗ ngực lớn tiếng mở miệng.

"Đệ muội yên tâm, cho dù vi huynh xông pha khói lửa cũng sẽ để cho phu

quân của ngươi an toàn!" Nói xong, đội trưởng trông mong nhìn Ngôn Ngôn.

Một câu đệ muội lập tức khiến cho Ngôn Ngôn đỏ mặt lên, tâm trạng vui vẻ

lại ném tới một túi trữ vật.

"Trời ạ, Ngôn Ngôn, từ nay về sau ngươi chính là đệ muội duy nhất mà ta

nhận thức!" Toàn thân đội trưởng chấn động, cầm lấy túi trữ vật, thân thể

nhoáng một cái đuổi thẳng theo phía sau Hứa Thanh.

Nghe lời nói của đội trưởng, đáy lòng của Ngôn Ngôn vô cùng vui vẻ,

khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Nhưng nàng không biết, trong khi đội trưởng đang đuổi theo Hứa Thanh, y

vừa bay nhanh vừa vui sướng như mở cờ trong bụng, ánh mắt lại càng lúc càng

trở nên sáng hơn, bộ dạng giống như đã tìm được một con đường phát tài mới.

"Ta thật ngốc, ta cần gì phải hâm mộ tiểu Thanh, mỗi lần ra ngoài cùng hắn

ta sẽ gọi theo một nữ tu, tiếp đó cứ làm một lần như vừa nãy là được, vậy thì ta

nhất định sẽ không thiếu tiền rồi!"

"Còn có tiểu phú bà Đinh Tuyết kia nữa, trong túi của nàng nhất định có rất

nhiều tiền!"

Đội trưởng vô cùng phấn khởi, nhất là nghĩ đến nếu như có một ngày người

xuất hiện bên cạnh Hứa Thanh là Tử Huyền Thượng Tiên, nếu đối phương có

thể ngoan ngoãn gọi mình một tiếng sư huynh, vậy thật sự quá đã, quá kích

thích.

"Như vậy xem ra, khi trở về ta phải lấy danh nghĩa của tiểu Thanh để gửi

tặng cho những người kia mỗi người một phần lễ vật nhỏ, bảo vệ quan hệ của

các nàng cùng tiểu Thanh, tiểu Thanh à tiểu Thanh, ngươi có một người sư

huynh như ta, nhất định là do phúc khí tu luyện từ kiếp trước của ngươi đó

nha!"

Đội trưởng tự cảm động vì chính mình, tâm tình vô cùng sung sướng.

Trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên y làm như vậy.

Năm đó khi y và Hứa Thanh gây chuyện trong Hải Thi tộc rồi trốn về Thất

Huyết Đồng, khi cả hai được an bài thành đệ tử hình tượng để nghênh đón các

vị khách ngoại tộc, sở dĩ Đinh Tuyết và Cố Mộc Thanh đồng thời xuất hiện ở

bên cạnh Hứa Thanh, chính là do y bí mật sắp xếp.

Trên thực tế lúc ấy tông môn đã chỉ định Cố Mộc Thanh, nhưng đội trưởng

lại bí mật thông tri cho Đinh Tuyết biết, bán cho Đinh Tuyết một cái danh

ngạch...

Lúc này trong lòng đội trưởng vô cùng đắc ý, khiến tốc độ cũng trở nên

nhanh hơn, đuổi theo Hứa Thanh đã trực tiếp lao đến bên trong Kiếm Cấm.

Trong rừng, Hứa Thanh bay với tốc độ rất nhanh, nháy mắt sau khi nhảy vào

thì dị chất từ bốn phía lập tức vọt tới, nhanh chóng tràn ngập khắp thân thể Hứa

Thanh, bị hắn hấp thu tràn vào bên trong tòa Thiên Cung thứ ba.

Chân hắn bước liên tục sau đó bỗng nhảy lên một cái, tay phải vung một

trảo tới bên cạnh, một con đại xà tràn ra chấn động không tầm thường đang treo

ở trên đại thụ lập tức bị Hứa Thanh một phát bắt được.

Hầu như ngay khi tay của hắn đụng vào con đại xà đó, nó với kích thước

chiều ngang của thân thể bằng một người liền phát ra tiếng kêu gào thê lương,

dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân thể của nó héo rũ nhanh chóng,

trong nháy mắt liền trở thành một bộ hài cốt, toàn bộ sinh cơ trong cơ thể đã tan

biến.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra một tia thần thái, không nói một lời tiếp tục đi

về phía trước, rất nhanh, một con hung thú màu đỏ như Kỳ Lân liền xuất hiện ở

trong mắt Hứa Thanh.

Khí tức của con hung thú này rất không tầm thường, toàn thân tràn ra sát

khí, trên người mọc đầy gương mặt, có cả người cả thú vật.

Phía trước còn có một bầy sói tám chân hung hăng, những con sói rất là quái

dị, tựu như hai con nhập lại với nhau vậy, bọn chúng có hai cái thân hình nhưng

lại chỉ có một cái đầu.

Mà cái đầu lại cực lớn, có thể so với toàn bộ thân hình, bộ dạng rất là cổ

quái, nhưng vẻ hung hăng trên người nó lại rất mãnh liệt, chỉ là trong khi bọn

chúng đang truy đuổi con hung thú giống như Kỳ Lân, bỗng nhiên lại thu liễm

hung ý, hốt hoảng bỏ chạy khắp nơi.

Hứa Thanh đến, trực tiếp liền xuất hiện ở giữa cuộc truy đuổi của song

phương, con hung thú giống như Kỳ Lân bỗng nhiên dừng bước chân lại, nó

vừa mới bộc phát sát khí thì Hứa Thanh đã đến phụ cận, tay phải giơ lên chợt

nhấn một cái.

Toàn thân con hung thú này chấn động, căn bản không có cách nào né tránh

và ngăn cản, trong chốc lát bàn tay Hứa Thanh liền đập vào trên đầu của nó,

phịch một tiếng thân thể con hung thú này trực tiếp héo rũ, sau mấy hơi thở liền

biến thành hài cốt.

Một màn này khiến cho đàn sói tám chân nhao nhao run rẩy, bỏ chạy nhanh

hơn, nhưng Hứa Thanh lại liếm liếm bờ môi, khom người nhảy lên, hóa thành

tàn ảnh trực tiếp đuổi theo, bắt đầu hấp thu.

Rất nhanh, một đường phía sau Hứa Thanh là từng bộ thi hài, còn thân ảnh

của hắn thì đã đi xa, biến mất ở bên trong khu rừng.

Hơn mười hơi thở sau, thân ảnh của đội trưởng liền xuất hiện ở nơi đây.

Đội trưởng nhìn qua thi hài đầy trên mặt đất, yên lòng.

"Như vậy nhìn ra, vấn đề không lớn."

Đội trưởng thì thào, đang muốn tiếp tục đi theo.

Nhưng vào lúc này thần sắc của đội trưởng bỗng nhiên khẽ động, cái mũi

hơi hít hít, hồ nghi quay đầu nhìn chỗ sâu trong cấm địa.

Chỗ đó và vị trí Hứa Thanh rời đi là hai phương hướng khác biệt.

Sau khi cẩn thận quan sát, ánh mắt của y lập tức sáng lên.

"Nơi đây thế mà còn có bảo vậy như vậy?" Đội trưởng liếm liếm bờ môi,

hai mắt sáng lên.

"Tiểu sư đệ đã không có gì đáng ngại, vậy ta liền đi xem món bảo bối này

trước."

Nghĩ tới đây đội trưởng lập tức cải biến phương, phóng đi về phía ngược lại

với phía của Hứa Thanh, tan biến ở trong rừng.