Quang Âm Chi Ngoại

Chương 737: Trâu gặm Mẫu Đơn (1)




Hứa Thanh vừa dứt lời là đội trưởng liền quay đầu nhìn tới, khi thấy từng

kiện từng kiện bảo y lấp lóe ánh sáng treo ở trên giá áo phía xa, ánh mắt đội

trưởng lập tức trợn to.

Trọn vẹn hơn mười kiện bảo y, mỗi một kiện đều được treo chỉnh tề ở đó,

vải vóc rất là vuông vắn, không có một chút nếp uốn, ở giữa còn có khoảng

cách nhất định.

Chỉ cần nhìn qua liền biết, chủ của động phủ này yêu thích thế nào đối với

những kiện bảo y đó.

Mà bảo y trong đó bằng váy là chủ yếu, trong đó có một kiện váy xanh biếc

như bích hà, bên trên dùng tiên ngọc luyện thành sợi tơ màu trắng, thêu ra một

đóa mẫu đơn, bên trên còn điểm chút tiên kim, uốn lượn sát đất, đồng thời còn

có thể nhìn thấy vạt áo giống như tán hoa thủy tiên hồng nhạt, có phần rực rỡ

tươi đẹp.

Nhất là một bên còn phủ một lớp vải mỏng tơ vàng yên thúy lục sa, có thể

tưởng tượng cho dù nữ tử bình thường mặc chiếc váy này vào, cũng sẽ trở nên

vô cùng rực rỡ hoa lệ, tăng thêm vài phần dung mạo.

Còn có một kiện váy cung trang thúy yên xanh biếc, bên trên là những hoa

văn hồ điệp tím lam lờ mờ, đôi khi còn huyễn hóa bay múa ở bên ngoài, trông

rất sống động.

Vạt váy xếp nếp như tán hoa màu xanh, thoạt nhìn phi phàm diễm lệ và dịu

dàng, mà vải vóc làm thành bộ y phục này, hẳn là chất liệu bền chắc kinh người.

Còn có một bộ áo bào trắng ủy địa tố sắc, dùng tơ tằm của kỳ thụ làm vật

liệu, thêu một thân cành tinh xảo bên trên, lấy một loại thực vật khác thêu thành

rất nhiều đóa hoa mai nở rộ, biểu lộ ra cảm giác nhẹ nhàng, đồng thời trên thân

áo bào còn mơ hồ biến ảo ra hư ảnh thú vật dị thường.

Nhiều vô số, hơn mười kiện bảo y, từng kiện khác biệt và chất liệu của mỗi

một kiện đều siêu phàm thoát tục, giá trị cực lớn, đồng thời những chi tiết làm

đẹp phía trên đều tràn khí tức khiến cho tu vi người khác phải tăng tốc vận

hành.

Những thứ này, không chỉ khiến ánh mắt đội trưởng nhìn thẳng, trên thực tế

thì ánh mắt Ngôn Ngôn bên cạnh đã trực tiếp nhìn chằm chằm vào những kiện

bảo y này từ sớm.

Chỉ là trong ánh mắt của đội trưởng chính là giá trị khi ăn và bán của mấy

thứ này, mà Ngôn Ngôn lại thuần túy bị vẻ đẹp đẽ của chúng nó đả động.

"Đáng giá!" Đội trưởng nuốt xuống một ngụm nước miếng, chợt phóng đi

bay thẳng đến bảo y, lập tức cầm lấy một kiện muốn thu vào trữ vật mang đi,

nhưng lại phát hiện không cách nào thu vào.

Những kiện bảo y này rất kỳ dị, có được đặc tính phi phàm, không thể bị

cho vào trong túi trữ vật.

"Ta đã sớm đoán được điều này, tiểu Thanh, khi nào trở về, ngươi phải xử lý

tốt việc bên Huyền U tông cho ta, ta làm tất cả là vì đại sự của chúng ta, mới đi

lấy chiếc răng nanh kia."

Đội trưởng nói xong liền vung tay phải lên, trước mặt lập tức xuất hiện một

chiếc răng nanh sắc bén cao hơn cả người!

Trên chiếc răng có một khu vực bị màu vàng xâm nhập, đã thâm nhập vào

trong chiếc răng, chiếc răng vừa xuất hiện liền tản ra từng luồng chấn động kinh

người, sau khi Hứa Thanh đảo qua liền lập tức nhận ra chiếc răng nanh này, đây

chính là răng nanh của con yêu xà trong cấm địa của Huyền U tông.

Ngôn Ngôn chưa thấy qua yêu xà, nhưng khi thấy chiếc răng này cũng phải

hít sau vào một hơi, cảm nhận được chiếc răng này không hề tầm thường.

Trong tay có răng, đội trưởng ngạo nghễ.

Y ôm chiếc răng hung hăng cắt một cái trên bảo y, trong khi Ngôn Ngôn đau

lòng, một tiếng xoạt vang lên, kiện váy xanh biếc rất đẹp mắt đã bị đội trưởng

trực tiếp cắt rách một đường.

Theo vết rách, bảo quang trên bộ váy này liền trở nên ảm đạm, một bộ váy

thật đẹp bỗng xuất hiện một đạo vết rách nhìn thấy mà giật mình.

Mà đội trưởng giống như rất hưởng thụ cái âm thanh này, rất nhanh cắt rạch

tới, cứ như vậy trong âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt liên tục vang lên, kiện bảo y

này.... biến thành một mảnh tàn phá.

Nhưng không hề ảnh hưởng tới những vật làm đẹp bên trên và giá trị bản

thân của thứ vải vóc này.

Mắt thấy chiếc răng này hữu hiệu như thế, đội trưởng vô cùng phấn khởi.

"Ngay khi nhìn thấy bộ y phục của lão nương U Tinh kia, ta đã nghĩ tới một

ngày sẽ cắt xé bộ y phục này như thế nào rồi, không phải sao, bây giờ đã có vật

này, về sau có bảo bối gì mà Trần Nhị Ngưu ta không cắt được nữa!" Đội

trưởng ngửa mặt lên trời cười dài.

"Cho dù bị Huyền U tông lột da, ta cũng nhận hết."

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, phối hợp thay đổi sắc mặt.

Đội trưởng nhìn thấy một màn như vậy, tâm tình càng lúc càng sảng khoái,

Hứa Thanh thừa cơ bước nhanh đến phụ cận, cùng đội trưởng cầm lấy những

thứ đã bị tàn phá, thành công để vào túi trữ vật, sau đó hai người không cần mở

miệng, phân công rất là rõ ràng.

Hứa Thanh chịu trách nhiệm cầm bảo y trải ra, phơi bày những nơi có giá trị

ra trước, mà việc đội trưởng cần phải làm đó là ôm chiếc răng nanh không

ngừng cắt là được rồi.

Vì vậy rất nhanh trong nơi đây không ngừng vang lên âm thanh cắt vải xoẹt

xoẹt, Ngôn Ngôn một bên nhìn mà vô cùng đau lòng, mặc dù đây không phải là

đồ của nàng, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra U Tinh Linh Tôn sẽ nổi giận

điên cuồng như thế nào khi phát hiện chuyện này.

Nhìn qua hai người Hứa Thanh đang ra sức hành động, nàng thấp giọng thì

thầm một câu.

"U Tinh Linh Tôn kia cũng tự tạo nghiệp chướng, có đồ không biết giấu nên

bị trộm ghé thăm, bị các ngươi thầm thương trộm nhớ. Loại việc như thế này,

đoán chừng khi nàng phát hiện thì nhất định sẽ giận sôi lên... Xé quần áo của nữ

nhân, các ngươi thật quá xấu xa rồi!"

Đội trưởng nghe vậy liền hổ thẹn cười một tiếng.

“Đây coi là cái gì, sư tôn của ta và tiểu Thanh, cũng chính là lão đầu tử, lão

mới là người xấu nhất, năm đó khi lão đầu tử còn trẻ, ta tận mắt nhìn thấy lão

cãi nhau với sư mẫu, sư mẫu tức giận, liền phẫn nộ hủy đi một số ngọc giản ẩn

chứa sách cổ mà sư tôn âu yếm."

Đội trưởng ôm chiếc răng, tiếp tục cắt những kiện bảo y trước mặt, thuận

miệng tiếp tục nói.

"Sau đó sư tôn phong khinh vân đạm, lấy ra một cây kéo, lấy những bộ quần

áo mà sư mẫu âu yếm ra, ở trước mặt sư mẫu từng kéo từng kéo cắt bỏ toàn

bộ!"

"Khi sư mẫu nhìn thấy một màn này liền sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp

tức giận tới muốn điên rồi, cũng bởi vì chuyện này mà hai người bọn họ mấy

năm không gặp mặt."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, không nói chuyện, trọng điểm chú ý

của hắn là mấy chữ ‘năm đó khi lão đầu tử còn trẻ’ mà đội trưởng vừa nói.

Bây giờ tuổi tác của sư tôn đã không nhỏ.

Từ đây cũng có thể nhìn ra, đội trưởng chính là một người trùng tu, có lẽ đã

trùng tu không biết bao nhiêu lần.

Mà đáng chú ý là cảm giác từ chuyện này mang đến, khi nam nhân nghe

chuyện thì đầu tiên sẽ là suy luận, mà nữ nhân thì chú trọng chính là cảm giác.

Vì vậy Ngôn Ngôn rất dễ dàng liền cảm nhận được sự tức giận của sư mẫu

Hứa Thanh năm đó.

“Thật xấu..." Ngôn Ngôn im lặng, nhưng …cũng nhanh chóng gia nhập

cùng hai người, hỗ trợ thu thập.