Những màn chém giết trên đại địa không cách nào ngăn cản hành động của
Hứa Thanh và đội trưởng.
Những tiếng nổ vang trên bầu trời không cách nào dừng lại bước chân của
Hứa Thanh cùng đội trưởng.
Dù bốn phía trùng trùng nguy hiểm, nhưng theo động phủ phía trước càng
lúc càng gần, ánh mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, trong mắt đội trưởng vẫn là
vẻ cuồng nhiệt như cũ.
Không thể không nói, đội trưởng lựa chọn thời cơ vô cùng chính xác, dựa
theo đạo lý mà nói, dưới tình huống bình thường, ba người bọn họ không thể
nào tiến gần chỗ động phủ của U Tinh Linh Tôn được.
Đầu tiên bọn họ phải vượt qua đông đảo đệ tử Tam Linh bên trong thành trì
phía dưới, sau đó bọn họ lại phải đối kháng với uy áp của thân núi cùng với cấm
chế ẩn chứa trong đó.
Cuối cùng, bọn họ còn phải đối mặt với U Tinh Linh Tôn thực lực khủng
bố.
Bất luận một chướng ngại nào, đều có thể khiến cho kế hoạch của bọn họ
thất bại, cũng tồn tại nguy cơ cửu tử nhất sinh, mà nói cửu tử nhất sinh cũng là
vô cùng hàm súc rồi, cái này trên cơ bản chính là có đi không có về.
Nhưng hôm nay hết thảy trở ngại đều đã hóa thành mây khói, vô số đệ tử
Tam Linh bên trong những tòa thành trì dưới mặt đất đang giao chiến cùng với
Chấp Kiếm Giả, hai phe hỗn chiến thành một đoàn, khiến cho ba người bọn họ
thuận lợi đi đến chân núi.
Uy áp và vô số cấm chế bên trên ngọn núi thứ ba cũng bởi vì Chấp Kiếm
Giả ra tay lúc trước mà đã tan vỡ trong phạm vi lớn, mặc dù vẫn còn một vài bộ
phận tồn tại, nhưng uy lực không thể so sánh cùng với lúc trước được nữa.
Dẫu sao thì ngay cả thân núi cũng đã sụp xuống một nửa, động phủ cũng lộ
ra một cái lỗ thủng thật to.
Mà theo bọn hắn tới gần, thân núi dưới chân ba người cũng hiển lộ ra sự tàn
phá, còn có thể thấy được bên trong những khe hở của thân núi có từng đạo tia
chớp chạy qua, khiến cho từng mảnh phù văn bị tàn phá và trở nên ảm đạm lập
lòe.
Còn có từng trận khói xanh bốc lên ở khắp nơi, thân núi cũng tràn ngập
những khe hở, cây cối đều đã héo rũ, thậm chí còn không ngừng có rất nhiều đá
vụn tróc ra, giống như ngọn núi này bất cứ lúc nào đều có thể sụp xuống.
Thậm chí khắp nơi đều là thi thể, mặc dù còn có một chút tu sĩ Tam Linh
còn sống, nhưng tất cả đều đang nhanh chóng rời khỏi chứ không dám ở lại chỗ
này nữa, cho dù có nhìn thấy ba người Hứa Thanh cũng không rảnh chú ý
nhiều, nhanh chóng triển khai tốc độ cao rời khỏi.
Về phần động phủ bị lộ ra từ lỗ thủng phía trên thân núi, có thể nhìn thấy
bên trong có một số vật phẩm tán loạn ở trên mặt đất.
Những vật phẩm này khiến cho ánh mắt của đội trưởng bắn ra tia sáng vô
tận, tâm thần của Hứa Thanh cũng lập tức chấn động.
Bọn họ thấy được bảo quang rực rỡ, thấy được rất nhiều vật phẩm tựa như
được dùng tiên ngọc chế tạo, còn có vô số bảo vật, thậm chí mỗi một cái bàn
ghế bên trong tòa động phủ kia, cũng đều là pháp khí thượng giai.
Mặc dù bây giờ đã biến thành một mảnh hỗn độn, thậm chí còn có một chút
thi hài tôi tớ dị tộc bị trấn chết lúc nguyên lão Chấp Kiếm Giả ra tay.
Nhưng tất cả đều những thứ này đều không ngăn cản được sự cuồng nhiệt
của đội trưởng, tốc độ của y lập tức tăng nhanh rất nhiều, Hứa Thanh mặc dù
cũng trực tiếp nhìn tới những bảo vật kia, nhưng sau khi chú ý tới tốc độ của đội
trưởng, Hứa Thanh liền như có điều suy nghĩ.
Phải biết rằng bây giờ Hứa Thanh đã có chiến lực ba cung, mà đội trưởng
bên đó thoạt nhìn còn không phải Kim Đan, nhưng hết lần này tới lần khác, tốc
độ vừa bộc phát của y, khiến cho Hứa Thanh cảm giác thực lực đội trưởng cũng
không sai biệt nhiều với mình.
Nhưng Hứa Thanh cũng không cảm thấy quá nhiều ngoài ý muốn, việc này
vốn nằm trong dự liệu của hắn, giờ phút này hắn thu hồi ánh mắt toàn lực bay
nhanh, cùng với đội trưởng cách động phủ càng lúc càng gần.
Mặc dù cấm chế của ngọn núi này đã tan vỡ, nhưng chút cấm chế còn sót lại
vẫn có đủ lực sát thương với bọn họ, cho nên trong nháy mắt tiếp theo sắc mặt
Hứa Thanh lập tức biến hóa, chợt lui lại phía sau.
Một sợi tơ màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, quét ngang mà đến,
theo sợi tơ này tới gần, một cỗ khí tức dị chất nồng đậm lập tức khuếch tán ra từ
trên sợi tơ.
Ngay khi Hứa Thanh quay ngược lại, sợi tơ màu đen đã xoẹt một tiếng lướt
qua.
Cũng may Hứa Thanh né tránh kịp thời, nhưng vẫn có một đám tóc tung
bay, ngay lập tức bị cắt đứt.
Mà đội trưởng bên đó do xông lên quá nhanh, chợt phát hiện là đã tránh
không kịp, trực tiếp đưa tay phải ra ngăn cản, y cũng rất hung tàn, sau khi sợi tơ
bay qua liền một phát bắt được cánh tay bị cắt đứt, hung hăng nhấn một cái và
nháy mắt lại khôi phục.
"Chỉ là cấm chế, sao có thể ngăn cản ta!"
Đội trưởng gầm nhẹ một tiếng, vừa muốn tiếp tục, nhưng trong nháy mắt
tiếp theo phía trước bỗng có một đạo ánh sáng lập lòe, lập tức xuất hiện trên
trăm sợi tơ như vừa nãy, ngay khi vừa xuất hiện liền lập tức gào thét cắt về phía
Hứa Thanh và đội trưởng, những sợi tơ này thậm chí còn giao thoa bện vào với
nhau, tạo thành một chiếc lưới thật lớn.
Bên trên còn có dị chất cực kỳ nồng đậm khuếch tán ra.
Hiển nhiên những sợi tơ này chính là do dị chất hình thành, bởi vậy cũng có
thể thấy được thủ đoạn của U Tinh Linh Tôn.
Đối với tu sĩ mà nói, loại dị chất này là vật cực kỳ kiêng kỵ, nhưng U Tinh
Linh Tôn lại bố trí nó để biến thành lực lượng cấm chế.
Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, nháy mắt khi trên trăm sợi tơ dị chất cắt đến,
hắn không chần chờ chút nào mà lập tức điều khiển Ảnh Tử ngăn cản trước
người.
Trong nháy mắt tiếp theo, mấy trăm sợi tơ hình thành tấm lưới đụng chạm
với Ảnh Tử.
Ảnh Tử hơi chấn động, tràn ra cảm xúc thú vị, những sợi tơ kia run lên bần
bật sau đó liền trở nên mơ hồ trước mặt Ảnh Tử, nhưng nơi va chạm nhanh
chóng tiêu tán, trực tiếp xuyên qua trước người Hứa Thanh.
Bởi vì Ngôn Ngôn đứng ở ngay sau lưng Hứa Thanh, cho nên cũng nhờ vậy
mà lánh được một lần.
Nhưng đội trưởng bởi vì chạy quá nhanh, lại cách hơi xa nên không cách
nào tránh đi.
Nhưng đội trưởng cũng có biện pháp của mình, theo những sợi tơ kia cắt
đến, y không hề tránh né chút nào mà mặc kệ sợi tơ lập tức cắt qua, sau đó thân
hình nhanh chóng bị cắt thành hơn mười khối.
Mà sau khi sợi tơ đi qua, hơn mười khối máu thịt này lại nhanh chóng bay
lên không trung hội tụ chắp ghép với nhau, lại tạo thành thân hình của đội
trưởng.
"Ha ha, tiểu Thanh, ngươi thấy thủ đoạn của ta thế nào, ngươi phục..."
Đội trưởng đắc ý quay lại, vừa muốn khoe khoang, lại nhìn thấy Hứa Thanh
và Ngôn Ngôn lông tóc không tổn hao gì, sau khi cái lưới bằng sợi tơ kia đi tới
trước người bọn họ liền tự biến mất, y ngây ngốc một chút, hồ nghi nhìn Hứa
Thanh.
"Ngươi làm như thế nào vậy?"
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, chăm chú nhìn ánh mắt của đội trưởng, lắc đầu.
"Chúng nó tự đứt đoạn, có thể là do cấm chế bị hư hại quá nghiêm trọng,
cho nên mất đi hiệu lực."