Huyền U, vị Cổ Hoàng cuối cùng của nhân tộc đã nhất thống Vọng Cổ,
chinh chiến bốn phương, trấn giết vạn tộc không dám ngẩng đầu, chỉ có thể thần
phục.
Trước khi nửa khuôn mặt của Thần Linh đến, đây chính là huy hoàng cuối
cùng của nhân tộc.
Lúc đó, vạn tộc không dám không tôn kính, nếu không nhất định sẽ bị
Thượng Huyền ngũ bộ của nhân tộc trấn giết.
Tà tu và vạn tộc chết trong tay Thượng Huyền ngũ bộ nhiều vô số kể.
Bất kỳ một bộ nào của ngũ bộ đều có thể uy hiếp thiên địa, khiến cho vạn
tộc run rẩy.
Chấp Kiếm Bộ, chính là một trong Thượng Huyền ngũ bộ.
Nhưng theo nửa khuôn mặt Thần Linh xuất hiện, tất cả những thứ này đều
lập tức sụp đổ.
Thần Linh đến đã khiến vạn vật bị dị chất xâm nhập, thiên địa xuất hiện
kịch biến, người cường hãn như Huyền U Cổ Hoàng cũng chỉ có thể trở nên ảm
đạm.
Dù rất nhiều Cổ Hoàng và Chúa Tể đã từng ngủ say của đại lục Vọng Cổ
đều bị kích thích tỉnh lại, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể thở dài, không cách nào
đối kháng.
Thứ cuối cùng bọn họ có thể làm, đó là bỏ qua đại lục Vọng Cổ, mang theo
tộc nhân rời đi.
Có tộc một mình rời khỏi, ra ngoài đại lục Vọng Cổ, sáng tạo ra Thánh thổ
tự thuộc về bọn họ.
Nhưng cũng có rất nhiều tộc tập hợp lại với nhau, cùng nhau sáng tạo ra...
Thánh địa trong truyền thuyết của đại lục Vọng Cổ.
Những Thánh thổ Thánh địa thế này, ở bên ngoài bầu trời, nhìn như xa xôi,
nhưng trên thực tế cũng không phải cách đại lục Vọng Cổ xa xôi vô tận.
Bọn họ dùng đại lục Vọng Cổ để hấp dẫn nửa khuôn mặt Thần Linh chú ý,
bản thân lại trải qua nhiều năm bình yên vô sự, có thể phát triển không hề đứt
đoạn.
Hết thảy tất cả, đều là tộc quần còn sót lại trên đại lục Vọng Cổ gánh vác
khổ nạn mà bọn họ vốn phải cùng nhau thừa nhận với toàn bộ vạn tộc.
Mà trong những năm tháng trôi qua, vạn tộc của đại lục Vọng Cổ cũng tử
vong từng nhóm từng quần, sau đó lại từng nhóm từng quần tự xây dựng lại,
mặc dù vẫn còn rất nhiều thứ liên quan cùng vạn tộc năm đó, nhưng bản chất
trên thực tế đã không còn quá tương tự với nhau nữa rồi.
Dị chất, chính là tiêu chí trọng yếu nhất.
Mặc dù quãng đường Hứa Thanh đi tới, nhìn như dị chất cũng không có ảnh
hưởng quá lớn đối với tu sĩ, nhưng trên thực tế thì cảm giác này là do tông môn
của hắn tạo ra, càng là tông môn thế lực lớn là lại càng xử lý dị chất càng tinh
tế.
Mà tiểu tông môn và phàm tục bên ngoài lại khác, dị chất chính là một trong
nhân tố mấu chốt quyết định sinh tử của bọn họ.
Nhưng cho dù là đại tông, cũng không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề dị
chất trong cơ thể tu sĩ, chỉ có thể dựa vào bản thân không ngừng tu hành để tạm
thời áp chế, nhưng cũng không có cách nào trừ đi, thủy chung vẫn tồn tại.
Nó giống như một cái tai hoạ ngầm thật lớn, một khi hơi sơ sẩy là một ngày
nào đó nó sẽ bộc phát ra ngoài, khiến cho tu sĩ dị hoá, chỉ là qua nhiều năm như
vậy, phương pháp xử lý và đối kháng dị chất của mọi người đã biến hóa đủ loại,
quả thực vẫn còn có chút hiệu quả nhất định.
Mặc dù không thể khu trừ hoàn toàn, nhưng dị hoá của tu sĩ trong những đại
tông hoặc thế lực lớn lại ít đi rất nhiều.
Nhưng mỗi người tu sĩ đều hiểu, cuối cùng... Thứ này vẫn là một cái tai
hoạ ngầm, một khi có người có được năng lực khiến dị chất của đối phương
bùng nổ, vậy thì người tu sĩ kia sẽ trở thành một người cực kỳ yếu ớt.
Đây cũng là lý do tại sao Chúc Chiếu khiến cho Nghênh Hoàng Châu chấn
động.
Bởi vì bên trong năng lực của Thần Linh, nhất định có phương pháp này, có
thể khiến cho dị chất trong cơ thể tu sĩ lập tức siêu việt điểm giới hạn, khiến bị
họ dị hóa trong nháy mắt, đánh mất đi bản thân trở thành quái vật.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác, ở thời đại này thì con đường tu
hành chính là như thế, cần phải đi về phía trước.
Chỉ có bên Thánh địa hoặc là Hoàng Đô Đại Vực trong truyền thuyết, mới
có phương pháp có thể khiến cho bản thân trở nên hoàn toàn tinh khiết, đương
nhiên ngoại trừ những thứ này, còn có một chút thuật pháp đặc thù cũng có thể
khiến thân thể người ta trở nên tinh khiết trong đoạn thời gian nhất định.
Nhưng nếu như bản thân vẫn còn ở trong cái mảnh thiên địa này, vậy thì cho
dù thân thể có tinh khiết trong thời gian nhất định, nhưng sau khi hô hấp không
khí ở nơi đây, hấp thu linh năng ở nơi đây sẽ lại bị dị chất xâm nhập.
Cho nên, được Thánh địa tiếp dẫn chính là mộng tưởng và khát vọng của rất
nhiều tu sĩ trong vạn tộc.
Nhưng Thánh địa cao cao tại thượng, chỉ nhận đại tộc trong Vọng Cổ, giống
như Thánh địa còn có một chút liên hệ, cũng chính là những liên hệ này mới
khiến cho trật tự và hệ thống của những đại tộc này chưa từng sụp đổ.
Như nhân tộc, có Thượng Huyền ngũ bộ của nhân tộc.
Giờ phút này trong ánh hoàng hôn, trong mảnh thiên địa thê thảm của nhân
gian được tia sáng mặt trời chiếu rọi, Chấp Kiếm Đình ra tay.
"Nhân tộc, vẫn còn tồn tại!" Ngay khi thân ảnh trung niên trên bầu trời nói
ra câu đó, cuộc chiến này bỗng nhiên bắt đầu.
Từng đạo thân ảnh từ bát phương mang theo sát khí lập lòe, bay thẳng đến
Tam Linh Trấn Đạo Sơn.
Có thể trở thành Chấp Kiếm Giả, vậy thì bản thân nhất định phải là hạng
người cực kỳ ưu dị, giờ phút này cả một khu vực tràn ngập không khí giết chóc,
trong khoảng thời gian ngắn, những đệ tử Tam Linh bên trong thành trì trên mặt
đất trở thành một mảnh đại loạn.
Mà Tam Linh trên cao cũng giống như thế, kiếm quang quét ngang ngọn núi
thứ nhất, người khổng lồ gào thét đánh tới ngọn núi thứ hai, ba kiếm cùng lúc
đánh tới ngọn núi thứ ba.
Thiên địa chấn động, bát phương nổ vang.
Tiếng gào thét, âm thanh thê lương, âm pháp thanh thuật, vang vọng khắp
trời khiến cho mây đen trên bầu trời càng lúc càng mờ nhạt, ánh chiều tà chiếu
xuống mặt đất càng lúc càng đậm hơn.
Mà trung niên thân là người đứng đầu Chấp Kiếm Đình ở Nghênh Hoàng
Châu, gã đứng trên không trung, đi về phía ngọn núi thứ nhất.
Tam hồn của Quỷ Đế biến thành tam hung, lão Tam và lão Nhị chỉ là Quy
Hư nhất giai, nhưng nhiều năm trước lão Đại Thai Quang Linh Tôn đã bước vào
Quy Hư nhị giai, giờ phút này trong kiếm quang, Thai Quang Linh Tôn biến
thành khói đen, giống như thế không thể đỡ
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, theo tu sĩ trung niên tiêu sái bước vào, một
luồng khí như có uy lực trùng kích tinh hà trực tiếp bộc phát, áp chế xuống
dưới.
Bầu trời, đang chiến.
Đại địa, đang đấu.
Tất cả mọi nơi, đều đang chiến đấu!
"Thời cơ đến rồi!" Đội trưởng bỗng nhiên nhảy dựng lên, đôi mắt phát sáng
và mở miệng nói dồn dập.
Trong lúc nói thì cả người y đã lao ra ngoài, lao thẳng đến dưới núi, muốn đi
trước tới ngọn núi thứ ba của U Tinh Linh Tôn, mà ngay lúc lao ra vẫn không
quên quay lại vẫy tay với Hứa Thanh và Ngôn Ngôn thúc giục.
"Đi thôi."
Ngôn Ngôn vừa muốn đứng dậy thì Hứa Thanh lại quay người, không
nhanh không chậm đi tới một gốc cây khô cách sau lưng không xa, đứng ở
trước cây với thần sắc bình tĩnh mở miệng.
"Đại sư huynh, cần phải đi rồi."
Lời Hứa Thanh vừa ra, thân thể đội trưởng đã đi xa xa dừng lại, thần sắc cổ
quái, hiện ra vẻ kinh ngạc.
"Tiểu Thanh, ta đang ở bên này cơ mà."
Hứa Thanh không đi để ý tới, đưa mắt nhìn phía sau cây trước mặt, quay lại
nhìn Ngôn Ngôn.
"Ta có một số ngọc giản lưu niệm rất đẹp mắt, ngươi có muốn nhìn một chút
hay không?"
Không đợi Ngôn Ngôn trả lời, cái cây bên người Hứa Thanh lập tức truyền
ra tiếng cười ha ha, thân ảnh đội trưởng huyễn hóa đi ra ngay bên cạnh, trên mặt
lộ ra nụ cười nhiệt tình, không có chút lúng túng nào.
"Ha ha, tiểu sư đệ, sư huynh chỉ đùa cùng ngươi một chút mà thôi, cái đứa
nhỏ này, tại sao lại nghiêm túc như vậy chứ, đi đi đi, chúng ta không có thời
gian để nói chuyện chém gió gì đâu, nhanh đi kiếm bảo bối."
Đội trưởng nói xong liền nhanh chóng lao ra, bay đến bên cạnh cỗ phân thân
của mình, sau đó tiện tay vỗ một cái, phân thân lập tức tiêu tán.
Đôi mắt Ngôn Ngôn trợn to, sau đó trở nên bất thiện nhìn về phía đội
trưởng, tất nhiên nàng đã nhìn ra ý tứ của đối phương, đây rõ ràng là định để
cho Hứa Thanh ca ca và mình trở thành người dò đường phía trước.
Hứa Thanh không nói chuyện, thân thể nhoáng một cái bay thẳng đến chỗ
đội trưởng, Ngôn Ngôn hung hăng đảo mắt qua đội trưởng, đáy lòng hừ một
tiếng rồi vội vàng đi theo sau lưng Hứa Thanh.