Quang Âm Chi Ngoại

Chương 722: Thần Linh thí thi (2)




Hầu như ngay lúc mọi người nhìn lại, cái nắp quan tài cái lập tức vang lên

một tiếng nổ mạnh rung chuyển tâm thần, không cách nào tiếp tục thừa nhận

trọng kích nữa, oanh một tiếng trực tiếp nổ tung hóa thành vô số khối vụn bắn

về bốn phía, đồng thời bên trong cỗ quan tài cũng lập tức tràn ra một cỗ chấn

động Thần Tính kinh thiên động địa.

Cỗ chấn động này vô cùng kinh người, cũng mang theo uy áp vô cùng kinh

khủng, vừa xuất hiện liền khiến cho thần sắc của mọi người Thất Huyết Đồng

biến hóa, bầu trời cũng là như vậy.

Thiên địa biến sắc, phong vân cuốn động, bát phương nháy mắt hình thành

mây đen, không ngừng cuộn mình và xoay tròn, bầu trời lập tức xuất hiện vòng

xoáy cực lớn, khiến cho thời vốn là ban ngày bỗng chốc biến thành đêm tối.

Từng đạo tia chớp vọt ngang, từng tiếng sấm sét nổ vang khắp thiên địa.

Ngay sau đó, một cánh tay cái tàn phá khô héo không giống như tay của

nhân tộc duỗi ra từ bên trong quan tài, đè xuống mép quan tài để dần dần chống

người đứng lên, lộ ra thân hình khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Thân hình kia vô cùng tàn phá, có thể nhìn thấy rất nhiều chỗ thương tổn hủ

hóa và lộ ra xương cốt, dường như là một cỗ thi hài không biết đã chết từ bao

lâu.

Tóc cũng không có, gương mặt cũng đều đã bị hư thối mất, chỉ còn lại có

hai mắt trống rỗng cùng với..... Một cái lưỡi màu đỏ tươi rủ xuống trong

miệng.

Màu sắc của cái lưỡi kia hoàn toàn bất đồng cũng cỗ thi hài này, dường như

bị người ta chắp vá vào vậy, giờ phút này theo cỗ thi hài này đứng lên, bầu trời

lập tức có từng trận sấm sét động trời đánh xuống, từng tia chớp chạy khắp bát

phương như những con rắn ngân quang chiếu rọi đại địa, sáng tối liên tục luân

chuyển.

Trong chốc lát lập tức có một cỗ chấn động vô cùng đáng sợ tràn ra từ trên

người thi hài, đôi mắt trống rỗng trong một cái chớp mắt bỗng hiện lên hai

luồng u hỏa, nhưng so sánh với tất cả những việc này, thứ để cho con mắt Hứa

Thanh co rút lại, chính là đầu lưỡi của cái thi hài này.

Cái đầu lưỡi đỏ tươi kia giống như đồng nhất cùng với đầu lưỡi mất đi trong

miệng Thánh Quân Tử vậy.

Thần Tính tràn ra từ trên người thi hài càng dần càng trở nên kinh khủng tột

cùng, giờ phút này dưới Thần Tính bộc phát vô tận, u hỏa trong mắt thi hài

bỗng mơ hồ lộ ra một tia quang mang màu vàng.

Tia quang mang này vừa lộ ra, Thần Tính trên người thi hài lại càng lúc

càng cuồng bạo khiến cho Thiên Địa lay động, khiến cho dị chất bốn phía điên

cuồng sinh sôi ảnh hưởng tới cả bầu trời, nước mưa màu đen lập tức từ trên trời

giáng xuống.

Giống như Thần Linh!

Nhưng cũng chỉ là giống như, không phải là Thần Linh chân chính, bởi vì

nó vốn chỉ có Thần Tính.

Mà Thần Tính... Dù có nhiều hơn đi nữa, cho dù có nhìn giống như thần

linh, nhưng trên thực tế vẫn là không phải như cũ.

Chênh lệch giữa cả hai như là sương mù cùng băng!

Song song với từng đợt chấn động Thần Tính, trên cỗ thi hài này còn lộ ra

một tia chấn động bất ổn mãnh liệt, dường như có thể tùy thời nổ tung.

Hiển nhiên là bản thân cỗ thi hài này không cách nào hoàn toàn nắm giữ

được luồng Thần Tính nồng đậm kia.

Tất cả khiến cho Hứa Thanh có một cảm giác, dường như cỗ thi hài này đã

bị người khác dùng một phương thức rất thô bạo để kết hợp hội tụ lại, do đó

sáng tạo thành một loại hình thái sinh mạng không biết, chắp vá tạm thời và

không ổn định.

Hứa Thanh chỉ nhìn thoáng qua là hai mắt liền cảm thấy đau đớn mãnh liệt,

dường như hắn không thể nhìn thẳng cỗ thi hài này, quỷ dị đến cực hạn.

"Đây chính là …lực lượng của Thần Linh mà Chúc Chiếu nắm giữ sao,

trong khoảng thời gian này ta cũng đã nghiên cứu thật lâu về vấn đề này." Thất

gia nhìn qua hết thảy, nhẹ giọng mở miệng.

"Chúc Chiếu, thủ bút thật lớn, các ngươi..... Lại dám tạo Thần, nhưng

đáng tiếc, mọi thứ cũng giống như ta phán đoán, các ngươi vẫn còn kém mức

thành công rất xa."

"Lão tổ, Chúc Chiếu không còn người đến nữa rồi, chúng ta có thể thu lưới

theo kế hoạch, thử trấn áp thân thể Thần Linh của Chúc Chiếu này, biến nó

thành nội tình của tông ta!"

Hầu như ngay khi lời nói của Thất gia truyền ra, cỗ thi hài kia lập tức ngửa

mặt lên trời gào thét, Thần Tính tràn ngập trong cơ thể dựng lên, dị chất bốn

phía trở nên điên cuồng, thiên địa biến sắc, cấp độ sinh mệnh của cỗ thi hài

cũng lập tức tăng vọt, bước một bước ra, không thèm nhìn lực lượng phong tỏa

Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng, trực tiếp bay đến không trung muốn ly khai nơi

này.

Nhưng thân ảnh của Huyết Luyện Tử chớp mắt liền xuất hiện ở phía trước

cỗ thi hài, hóa thành vô số tơ máu rồi hội tụ thành một cái nắm đấm thật lớn, ầm

ầm đánh ra một quyền.

Kim quang trong mắt cỗ thi hài lập tức lóe lên, một quyền khiến cả hư vô

trở nên vặn vẹo của Huyết Luyện Tử nhìn như đánh vào trên người thi hài,

nhưng trong một cái chớp mắt này, dường như bọn họ đã không còn tồn tại

trong cùng một cái không gian, cho nên nắm đấm của Huyết Luyện Tử liền trực

tiếp đánh xuyên qua người của cỗ thi hài.

Nhưng trong chớp mắt thân ảnh của Đông U thượng nhân đột nhiên xuất

hiện ở trên không trung, hiển nhiên là bà lão này đã tới từ sớm rồi nhưng chỉ

một mực ẩn nấp, giờ phút này mới hiện thân, sau khi hiện thân trong mắt bà lộ

ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Huyết Luyện Tử, con rể (tế tử) của ngươi nói không hề sai, Chúc Chiếu...

Thế mà lại đang tạo Thần, nhưng mà bọn chúng vẫn chưa có thành công, đồ vật

tạo ra vẫn chưa đủ uy lực, linh trí không cách nào khống chế được, đã bị Thần

Tính hòa tan!"

Trong lúc nói mắt bà lộ ra kỳ mang, tay phải giơ lên hung hăng nhấn một cái

về phía dưới.

Theo từng đạo tơ lưu động trong mắt, sau một khắc không gian bốn phía thi

hài dường như sụp xuống, đồng thời những huyết tuyến mà Huyết Luyện Tử

biến thành cũng nhao nhao cuốn ngược lại, trực tiếp chui vào trong hư vô, chui

vào đến không gian của thi hài.

Âm thanh nổ tung vang vọng trên bầu trời, theo Đông U thượng nhân và

Huyết Luyện Tử ra tay, trong mắt Thất gia lóe lên tinh mang, chợt bấm niệm

pháp quyết khiến bầu trời lập tức mơ hồ, một cái cây máu cực lớn trực tiếp phủ

xuống trên chiến trường, lay động khiến cho bốn phương ngưng kết, hóa thành

một đạo phong ấn.

Đồng thời pháp bảo Cấm Kỵ trên bầu trời Hải Thi tộc của Thất Huyết Đồng

cũng được sử dụng, giờ phút này mười bốn pho tượng tổ thi đồng loạt vận hành,

bộc phát toàn lực khiến cho pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng vào thời

khắc này cũng biến thành một màu huyết sắc, sau khi bảy con mắt hiện ra, lại

thình lình hiện ra thêm …bảy con mắt khác.

Mười bốn con mắt toàn bộ mở ra, khóa chặt thi hài trên chiến trường, cổ

kính thanh đồng cực lớn tràn ra hồng mang chói mắt, kích xạ tới chiếu vào trên

chiến trường, lần nữa hóa thành lực lượng phong ấn.

Dưới lực lượng của hai pháp bảo Cấm Kỵ, vô luận là thành viên Chúc Chiếu

vòng ngoài còn sót lại trên mặt đất, hay là hai người hắc bào đeo mặt nạ kia,

thân thể của tất cả đều lập tức rung động mãnh liệt, riêng phần mình phun ra

máu tươi, thân thể bị hung hăng trấn áp nhao nhao rơi xuống đất, bị ngưng kết

gắt gao tại chỗ, không cách nào vùng vẫy.

Đây, chính là kế hoạch lần này của Thất gia!

Kế hoạch của lão, cho tới bây giờ đều không phải chỉ có một mục tiêu chiến

lược, trong khoảng thời gian này lão đã hao phí thời gian đi nghiên cứu quá khứ

trước kia của Chúc Chiếu, cuối cùng lão đã cẩn thận tìm kiếm được một tia

manh mối.

Căn cứ theo cái manh mối này, Thất gia mơ hồ đoán được một chút an bài

sau này của Chúc Chiếu ở Nghênh Hoàng Châu, cho nên mới có cuộc chiến

hôm nay, nếu như Chúc Chiếu cử người tới, sẽ có Chấp Kiếm Đình ra tay.

Nếu như người Chúc Chiếu không đến, vậy thì cứ dựa theo phân tích của

lão, nơi đây nhất định sẽ có thứ Chúc Chiếu lưu lại, vật ấy đại khái sẽ có liên

quan cùng Thần Linh, lão muốn lấy được thứ này, cái này sẽ khiến cho lão dễ

dàng hiểu rõ hơn về Chúc Chiếu.

Nếu như từ đó về sau, chắc chắn Chúc Chiếu sẽ đại địch sinh tử của bọn họ,

vậy thì cũng giống như năm đó lão đã nghiên cứu Hải Thi tộc vậy, lão muốn

nghiên cứu kỹ càng về cái tổ chức Chúc Chiếu này.

Thất gia đã từng nói với Hứa Thanh, đại kiếp đã đến, thế nên thế gian liên

tiếp có thiên kiêu xuất hiện.

Nhưng đại kiếp này không phải gần đây mới ập đến, mà đã đến từ mấy trăm

năm trước, bản thân Thất gia cũng chính là một đời thiên kiêu kiệt xuất sinh ra

dưới đại kiếp.

Cho nên, hạng người kinh diễm tuyệt luân giữa thiên địa vĩnh viễn sẽ không

chỉ có mấy kẻ.

Đây, mới chính là đại kiếp.