Quang Âm Chi Ngoại

Chương 719: Thánh Quân Tử, chết! (1)




Vẫn chưa kết thúc, đôi mắt của Hứa Thanh đỏ thẫm, bên trong mang theo

sát niệm điên cuồng, lập tức đuổi theo.

Cùng lúc đó bầu trời cũng nổ vang đùng đùng, sắc mặt Thất gia vô cùng âm

trầm, trong mắt tràn ngập sát ý, tình trạng của lão cũng tương tự giống như Hứa

Thanh, lão cũng muốn phát tiết ra sự tự trách kìm nén ở trong lòng bấy lâu.

Trong khoảng thời gian từ ngày đó đến nay, lão cực kỳ tự trách, lão cho rằng

do mình đã không phán đoán ra toàn bộ mọi việc, mới khiến cho sự việc ngoài ý

muốn xảy ra.

Lão cho rằng là do năng lực của mình còn kém, cho nên mới tạo thành thảm

kịch như vậy.

Lão cũng cho rằng là do chiến lực của mình vẫn chưa đủ, vì vậy sau khi

xuất hiện loại tình huống đó, mình liền không có cách nào nghịch chuyển thế

cục.

Lão không muốn như vậy, lão ghét như thế, lão lại càng không muốn cho

một màn cùng loại phát sinh lần nữa ở trên người mà mình quen thuộc.

Cho nên khi lão xuất thủ, bên trong từng chiêu chỉ ẩn chứa sát ý trong nội

tâm, ẩn chứa phát tiết cảm xúc trong đáy lòng, không hề thi triển đạo pháp gì cả,

bởi vì như vậy chưa đủ để cho ý niệm trong đầu của lão thông suốt.

Lão muốn dùng nắm đấm của mình, trấn giết hết thảy những thứ trước mắt.

Giờ phút này trong khi Thất gia điên cuồng ra tay, thiên địa vang lên từng

âm thanh nổ tung, phong vân vặn vẹo, không gian đều như sắp vỡ vụn, mỗi một

quyền đều có lực lượng một tòa bí tàng bộc phát, như muốn trấn áp muôn đời.

Tất cả những thứ này khiến cho cự nhân với thân thể nham thạch khổng lồ

hoảng sợ tột cùng, thân thể không cách nào khống chế, liên tục rút lui, trong

miệng truyền tiếng rống thê lương và trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như rất

là sợ hãi chiến lực của Thất gia.

Dưới sự oanh kích không ngừng của Thất gia, thân thể của cự nhân liên tục

vỡ vụn, cánh tay trái tan vỡ, hai chân vỡ ra, thân hình tan nát... Toàn bộ tan vỡ

Vô số cự thạch rơi xuống đại địa, truyền ra âm thanh ầm ầm.

Về phần hai tên thành viên trung tâm của Chúc Chiếu, thần sắc cũng đều

biến hóa, trong mắt lộ ra kinh hãi mãnh liệt, riêng mình tràn ra máu tươi.

Mặt nạ của bọn họ đã tan vỡ, thân thể càng bị trọng thương, nếu không phải

hơn phân nửa lực lượng của Thất gia đều đã bị cự nhân bằng nham thạch ngăn

cản, thì lúc này bọn họ nhất định đã chết.

"Linh Tàng đại viên mãn!!"

Hai người la thất thanh, da đầu run lên, trong khi cự nhân bằng nham thạch

liên tục tan vỡ, bọn họ nhanh chóng rút lui.

Mà chỗ cao hơn trên bầu trời, Huyết Luyện Tử đang đứng ở nơi đó, lạnh

lùng quan sát hết thảy.

Có lão trấn áp, không ai trốn được.

Mà lão cũng đang đợi, đợi Chúc Chiếu cử người tới cứu viện, hoặc là đợi

Chúc Chiếu thể hiện ra lực lượng càng mạnh hơn thì lúc đó lão mới phải ra tay.

Đó là trận chiến trên bầu trời, tiếp tục với trận chiến ở dưới mặt đất.

Trong mắt Hứa Thanh bắn ra sát cơ mãnh liệt, chợt lao tới đuổi theo, mà

Thánh Quân Tử thì đang điên cuồng phun máu tươi, trong khi lảo đảo rút lui thì

gã bỗng phát hiện ra đạo pháp khiếu 121 của mình đã tan vỡ, mà hạn mức cao

nhất của cảnh giới Kim Đan, tòa Thiên Cung hư ảo thứ tám cũng đang tiêu tán,

gã cười thảm lên một tiếng, trong mắt càng lúc càng trở nên điên cuồng, vẻ oán

độc nhanh chóng bay lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh.

Gã hận Hứa Thanh, hận đến thấu xương!

Gã cũng ghen ghét Hứa Thanh, ghen ghét đến cực hạn!

Tất cả những thứ của Hứa Thanh đều đã từng là của gã, gã vốn là thiên kiêu

đệ nhất thế hệ này của liên minh, tụ tập vô số vinh quang và chờ mong trên

người, đối với bên ngoài gã là tia sáng vạn trượng, đối với liên minh gã chính là

thiên kiêu tuyệt đỉnh trấn áp tất cả thiên kiêu thế hệ này.

Nhưng vận mệnh lại đặc biệt bất công với gã, rõ ràng cho gã thiên tư tuyệt

luân, rõ ràng cho gã vẻ ngoài cực kỳ tuấn lãng, rõ ràng để gã vừa sinh liền có

ánh sáng chiếu rọi, rõ ràng có thể có tương lai tốt đẹp vô hạn.

Mà …lại sinh ra liên thể dị dạng xấu xí khiến người ta buồn nôn!

Nhưng gã cũng không chịu thua kém, gã chịu đựng vô số sự khinh thường,

chịu đựng rất nhiều ánh mắt chán ghét, không ngừng mà cố gắng, không ngừng

tu hành, không ngừng vùng vẫy, cuối cùng cũng đã cắn nuốt được đệ đệ của

mình, khiến cho bản thân trở nên nguyên vẹn.

Gã dựa vào sự cố gắng của bản thân, vượt qua hết thảy những người cùng

thế hệ, đi tới đỉnh phong của mình.

Nhưng toàn bộ những lúc khổ sở, toàn bộ những hành hạ, tất cả đều chỉ có

một gã tự mình trải qua, tự mình nhấm nháp ở trong đêm tối.

Có thời điểm gã cũng phát hiện ra bên trong ánh mắt chờ mong của tổ phụ

mình còn có một tia tham lam, nhưng gã không cách nào cự tuyệt, cũng không

thể nào cự tuyệt tổ phụ đưa mệnh đăng nửa lợi nửa hại dung nhập vào trong cơ

thể của gã.

Từ đó về sau, hết thảy mọi việc càng làm cho gã cảm thấy vận mệnh vô

tình, gã đi tới trình độ chói sáng nhất, gã làm được việc liên minh chưa từng có

ai làm, kinh diễm tuyệt luân.

Gã vốn tưởng rằng khi mình đã làm đến như thế, vận mệnh của mình sẽ phải

càng trở nên tốt hơn, nhưng gã lại nhìn thấy trong ánh mắt của tổ phụ mình lại

càng có nhiều tia tham lam hơn nữa.

Thánh Quân Tử không ngốc, nhưng gã chỉ có thể trầm mặc, cho đến khi

mệnh đăng bị Hứa Thanh cướp đi và gã bị thương nặng. Nhìn giống như vô

cùng thê thảm, mà thật ra gã lại nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng nằm mơ gã

cũng không thể nào nghĩ tới, vì sống sót gã lại bị Minh chủ nhìn trúng, biến bản

thân thành vật ký sinh Kim Ô.

Tất cả khiến cho nội tâm của gã trở nên điên cuồng, khiến cho cơn đè nén

trong lòng gã đã đến cực hạn, sinh ra vặn vẹo.

Gã không cách nào phản kháng tổ phụ, nhưng gã có thể hận Hứa Thanh, gã

không cách nào phản kháng Minh chủ, nhưng gã có thể oán Hứa Thanh.

Dựa vào cái gì mà nội tâm Hứa Thanh ngươi lại có thể có ánh sáng, dựa vào

cái gì mà...Ngươi lại không bi thảm giống như ta, không cùng đi chết với ta!

Ý nghĩ này hóa thành oán độc, liên tục bộc phát trong đáy lòng Thánh Quân

Tử, mà cuối cùng, sở dĩ gã oán độc tột cùng đối với Hứa Thanh, là bởi vì gã

ghen ghét toàn bộ những thứ của Hứa Thanh!

Gã ghen ghét người như Hứa Thanh, thế mà nội tâm lại có ánh sáng.

Gã ghen ghét Hứa Thanh có thể có hai ngọn mệnh đăng chân chính thuộc về

mình.

Gã ghen ghét Hứa Thanh không cần thừa nhận hành hạ như gã, vậy mà lại

có thể thu được hết thảy những thứ từng thuộc về gã.

Gã càng ghen ghét Hứa Thanh có một người sư tôn có thể che chở cho hắn

trước toàn bộ thiên hạ, có một người lão tổ không tham lam.

Mà thứ khiến cho gã càng thêm ghen ghét hơn nữa, đó là sau cái đêm mưa

tuyết, hôm nay lần nữa nhìn thấy Hứa Thanh...Gã thấy nội tâm Hứa Thanh tựa

như lại có sinh cơ, lại còn có thể biểu hiện ra loại cố chấp này, khiến chi gã cảm

thấy... Hình như Hứa Thanh vẫn còn có ánh sáng trong lòng!

Cho nên gã lại càng thêm ghen ghét, càng thêm oán độc.