Khi đó Hứa Thanh còn là một đứa trẻ 6-7 tuổi, hắn không nhớ rõ là mình
làm sao rời khỏi được nơi đó, không nhớ rõ là mình đã làm sao để sinh tồn,
không nhớ rõ đã ăn bao nhiêu thức ăn không thể nào ăn, cũng không nhớ rõ là
mình đã vùng vẫy trải qua bên bờ sinh tử như thế nào.
Thời gian dần trôi qua, hắn đã trở thành một đứa trẻ lang thang, trên người
đầy những dấu vết dơ bẩn, thấy được vô số mặt tàn ác của con người.
Thời gian dần trôi qua, hắn học được cách giành ăn cùng chó hoang, học
được cách nhe răng hung tợn, cũng học được cách ẩn nhẫn và cảnh giác, bắt đầu
thích trốn ở những chỗ tối tăm.
Thời gian dần trôi qua, hắn đã học được cách giết người, cũng giết được một
đại hán muốn ăn hắn trong xóm nghèo ở một cái thành nhỏ, sau đó liền cắt đầu
người treo ở trên cây, khiến cho mình có một chỗ cắm dùi ở chỗ đó.
Thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu hướng tới cuộc sống trong nội thành,
hâm mộ y phục sạch sẽ của người ở bên trong, hâm mộ những món ăn thơm mà
bọn họ ăn uống hàng ngày, hâm mộ căn nhà ấm ấp che mưa tránh rét của bọn
họ, và … hắn cũng khát vọng trở thành tu sĩ, để cho mình có thể sống càng tốt
hơn nữa.
Thời gian dần trôi qua, sống sót, đã trở thành ý niệm duy nhất trong đầu của
hắn.
Hắn vốn không phải như vậy, là cái thế giới này đã từng bước cải biến hắn.
Cho nên, hắn cực kỳ tôn trọng đối với tri thức.
Vì thế, hắn vô cùng tàn nhẫn đối với địch nhân, có thù tất báo.
Do đó, hắn vô cùng cảm kích với người từng trợ giúp mình, có ơn tất trả.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không sợ hãi khi ở xóm nghèo trong tiểu
thành, trong hạo kiếp Thần Linh mở mắt, một mặt là do sinh hoạt của hắn vốn
đã như thế, tử vong hắn còn không sợ, thì còn có cái gì để mà sợ hãi nữa chứ.
Một phương diện khác, là... Hắn đã từng trải qua.
Nhưng trong lòng hắn thủy chung có một hy vọng, hắn nghĩ rằng phụ mẫu
của mình vẫn không chết, vẫn tin rằng ca ca vẫn còn sống, chỉ là đám người bọn
họ không tìm được hắn mà thôi.
Đây là bí mật của hắn, hắn đã không nói cùng bất luận người nào.
Lúc trước, khi đi theo Lôi đội rời khỏi tiểu thành đã thành phế tích, những
đội viên tạm thời bên cạnh có nghị luận về những tòa thành trì biến mất trong
mấy năm trước, Hứa Thanh nghe vào trong tai, trầm mặc không nói.
Lúc Lôi đội nói cho mọi người trong đoàn biết, những tòa thành trì biến mất
đó là do bị người ta hiến tế, Hứa Thanh vẫn trầm mặc không nói như trước.
Lúc trước, khi Thất gia ở trong Hoàng Cấm nói cho hắn biết về bí ẩn của Tử
Thanh thượng quốc cùng với vị Thái Tử đã tử vong kia, Hứa Thanh vẫn trầm
mặc không nói.
Giống như lúc này, hắn rơi lệ ở trong mưa tuyết, dần dần không còn gào
thét, dần dần không còn run rẩy, thời gian dần qua …lại lâm vào trầm mặc.
Hắn đang tu bổ nội tâm của mình, hắn đang hoàn thiện bức tường của mình,
hắn đang khiến nơi che chở yếu ớt và mềm mại không muốn bị người đụng
chạm của mình, càng lúc càng cao lên, càng lúc càng kiên cố.
Cho đến hồi lâu, hắn lấy ra ngọc giản trong túi da, dưới mưa tuyết, khắc
xuống hai chữ ở phía trên.
Ca ca.
Hai chữ này hắn viết rất nghiêm túc, rất dùng sức, dùng lực khắc nét sâu và
rõ.
"Một ngày nào đó nếu ta không chết, ta sẽ giết ngươi, Thái Tử của Tử
Thanh thượng quốc."
Hứa Thanh thì thào trong lòng và nhắm nghiền hai mắt, hồi lâu sau hắn mở
mắt rồi khắc xuống thêm phụ tử Thánh Quân Tử, khắc xuống Dạ Cưu.
Hứa Thanh đứng lên trong mưa tuyết, không quay đầu lại, đi về phía xa xa
…càng đi càng xa.
Trong gió tuyết rét lạnh, đột nhiên hắn không cảm giác thấy sợ hãi nữa.
Bóng lưng Hứa Thanh mang theo vẻ vắng lặng, mang theo nỗi cơ đơn,
mong theo sự hiu quạnh, cũng mang theo khí thế lăng lệ ác liệt giống như một
con sói đơn độc, đồng thời cũng mang theo một tia trưởng thành đã được ma
luyện.
Hứa Thanh nhớ kỹ lời Lôi đội đã từng nói qua, khi trong lòng một người
chôn xuống quá nhiều sự tình, sẽ tự thay đổi mà dần trưởng thành.
Hứa Thanh cảm thấy, giờ phút này mình đã rất thành thục.
Hắn phải về tông môn một chuyến, sau đó chờ mình đầy đủ cường đại thì
hắn sẽ ly khai Nghênh Hoàng Châu, đi tìm đến ngọn núi Triêu Hà Sơn.
Đồng thời, người hắn muốn giết không chỉ có những người đã được khắc
kia, lúc này sát ý trong lòng của hắn đối với cái tổ chức Chúc Chiếu đã cao tới
mức trước đó chưa từng có.
"Chúc Chiếu."
Giọng nói của Hứa Thanh khàn khàn, sau khi thấp giọng mở miệng liền lấy
ra Pháp Hạm, đạp lên, trong nháy mắt tiếp theo Pháp Hạm liền hóa thành một
đạo cầu vồng, bay nhanh bên trong mưa tuyết, phi thẳng về phía Liên Minh Bát
Tông.
Trong khoang thuyền của Pháp Hạm, Hứa Thanh yên lặng ngồi đó, lặng lẽ
đả tọa.
Mặc kệ thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Cho đến ba ngày sau, Hứa Thanh chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn với vẻ mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn túi trữ vật của mình, sau một
lúc lâu liền lấy ra một bầu rượu, đặt ở bên miệng uống một ngụm thật lớn, theo
cảm giác cay nóng chảy vào yết hầu, Hứa Thanh nhớ tới lần đầu tiên mà mình
uống rượu.
Lúc ấy Lôi đội cười nhìn hắn, nói hắn còn nhỏ nên không hiểu tư vị của
rượu.
Sau khi tới Thất Huyết Đồng thì Hứa Thanh đã hiểu điều này, mà hôm nay
hắn lại cảm thấy rượu này vẫn chưa đủ mạnh.
Sau khi lại uống xuống một ngụm lớn, hắn đứng dậy đi ra khỏi khoang
thuyền, đứng trên boong tàu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cảm thụ cuồng
phong quét đến từ bên ngoài, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn thẳng về phương
xa.
Sau một lúc lâu Hứa Thanh lấy ra một cây sáo, dùng hai tay cầm lấy, đặt ở
bên miệng.
Dần dần... Từng tiếng sáo rì rào vang vọng bên trong Pháp Hạm, phiêu tán
bay ra bốn phía.
Âm thanh du dương, kể về chuyện xưa.
Khúc này, tên là Ly Thương.
Giờ phút này bên trong Nghênh Hoàng Châu, trong hoang dã có một đoàn
người Chúc Chiếu đi về phía trước, một đường không ai nói chuyện.
Người thanh niên mặc áo đen đi ở phía trước lạnh lùng, mọi người phía sau
trầm mặc.
Cho đến hồi lâu Dạ Cưu ngẩng đầu nhìn qua chủ nhân ở phía trước, sau khi
do dự liền thấp giọng mở miệng.
"Chủ nhân, ngài làm như thế là muốn kích thích Hứa Thanh, để cho hắn
phát triển đến bộ dạng ngài muốn sao? Hay là …hắn cũng là người có kiếp
trước như ngài?"
Thanh niên mặc áo đen ở phía trước lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ làm tùy tâm, không có thói quen kích thích
người khác."
"Đệ đệ của ta cũng không hề có kiếp trước, hắn chỉ là hài tử của một nhà
bình thường, nhưng ở kiếp này trước khi ta chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước, ta
đã cảm thụ được tình cảm huynh đệ chân thành, cũng đã trở thành ràng buộc
sau khi ta thức tỉnh."
"Chủ nhân, nếu như lúc ở bên trong Thất Huyết Đồng, ta ra tay… giết hắn,
sẽ như thế nào?" Dạ Cưu do dự, sau đó hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Ngươi sẽ chết." Thanh niên áo đen không quay đầu lại, ngữ khí bình tĩnh.
Dạ Cưu trầm mặc, gã hiểu, chủ nhân của mình căn bản cũng không quan
tâm tới sinh tử của Hứa Thanh, nếu không khi gã tự ra tay thì chủ nhân chắc
chắn đã ngăn cản.
Bởi vì không thèm để ý, cho nên bất luận kẻ nào cũng có thể giết Hứa
Thanh, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng bởi vì ràng buộc, cho nên người giết Hứa Thanh thì sẽ bị chủ nhân ra
tay chém giết.
Tất cả, thật ra đều là hợp lý.
Cuối cùng, trong lòng của chủ nhân vẫn không phải là huynh trưởng kiếp
này của Hứa Thanh, từ đầu đến cuối chủ nhân đều là vị Thái Tử kinh tài tuyệt
diễm của Tử Thanh thượng quốc, là người khiến ngay cả Thánh địa cũng phải
nhiều lần muốn thu đồ đệ, trước khi tử vong đã thỏa thuận với Thần Minh, ban
cho mình kiếp thứ hai.
“Chủ nhân, nếu như chém đứt ràng buộc có thể khiến cho đạo tâm của ngài
càng viên mãn hơn, vậy thì Dạ Cưu nguyện làm việc này!" Dạ Cưu cúi đầu,
trầm giọng mở miệng.
"Ta không tu đạo, không có đạo tâm, thứ ta tu, là Thần." Ánh mắt của thanh
niên áo đen vô cùng bình tĩnh, càng đi …càng xa.