Quang Âm Chi Ngoại

Chương 69: 69: Chia Tay 1





Thân hình của những người mặt hắc bào này, từng người đều vô cùng cao lớn, áo đen trùm đầu che kín toàn thân, không nhìn rõ tướng mạo cụ thể bên trong.
Nhưng thỉnh thoảng có những ánh mắt lạnh như băng lộ ra từ bên trong lớp áo đen, khiến cho tâm thần của những thập hoang giả bốn phía nhao nhao run lên.
Những ánh mắt thứ của những người mặc hắc bào này, mang theo sự lạnh lùng đối với sinh mạng, không có chút sắc thái nhân tính nào, như thể bọn họ cũng chỉ là vô số cỗ máy móc dùng cho giết chóc.
Thậm chí khi bọn họ đứng ở nơi đó, cái nóng bức của tháng sáu cũng đều bị âm lãnh vô hình xua tán, khiến cho bên ngoài tiệm tạp hóa rơi vào bên trong lạnh lẽo.
Mà thân phận của bọn họ, ngay một khắc Hứa Thanh vừa đến, đã biết được nhờ thập hoang giả từ bốn phía thấp giọng nghị luận.
- Là đội chấp pháp của Ly Đồ Giáo!
- Ly Đồ Giáo... 
Đây chính là một đám người điên a, bọn họ rất ít khi xuất hiện ở doanh địa của thập hoang giả, lần này tại sao lại tới đây nhỉ.
- Nghe nói là tới để tìm người nào đó, đã tìm tất cả thành trì cùng doanh địa của thập hoang giả ở khắp phiến khu vực này.

Âm thanh bốn phía rơi vào trong tai Hứa Thanh, ánh mắt hắn chậm rãi nheo lại, lúc lật tay liền có que sắt xuất hiện, lạnh lùng nhìn tiệm tạp hóa, mà ngay khi hắn nhìn tới, bên trong tiệm tạp hóa đồng thời đi ra ba người.
Phía trước hai vị, một cao một thấp.
Người cao có dáng người mạnh mẽ, như một thanh lợi kiếm nhuốm máu ra khỏi vỏ.

Quần áo trái ngược với đội chấp pháp phía ngoài của Ly Đồ Giáo, áo bào của người này màu đỏ, hình vẽ mặt trời bên trên thì là màu đen, giờ phút này cũng không có che đầu, mà lộ ra một cái đầu tóc đen cùng với một gương mặt sắc sảo rõ ràng.

Đó là một thanh niên.
Trong chớp mắt khi gã đi ra, tất cả đội chấp pháp mặc áo đen ở phía ngoài của Ly Đồ Giáo, động tác thống nhất, toàn bộ cúi đầu, quỳ một chân trên đất.
Nhìn một màn này, đôi mắt Hứa Thanh xiết chặt, khí tức tản mát ra trên người đối phương khiến cho hắn có một loại cảm giác như gặp hung thú cường đại ở chỗ sâu trong rừng rậm.
Về phần bóng người lùn ở bên người thanh niên này, chính là vị tiểu cô nương kia.
Giờ phút này trên mặt của nàng lộ ra nụ cười vui vẻ trước đây chưa từng có, dùng sức cầm lấy tay thanh niên.
Từ tuổi nhìn, thì tựa hồ đối phương là ca ca của nàng, mà sự lạnh lùng trên người thanh niên kia, vào lúc cúi đầu nhìn tiểu cô nương, liền biến thành nhu hòa vô cùng, chỉ là bi thương khó có thể hòa tan trong mắt, vẫn rất là rõ ràng.
Dường như đang hoài niệm lại hạo kiếp mất đi thân nhân.
Phía sau của bọn họ, là lão bản của tiệm tạm hóa, vẻ mặt lão hiện rõ vẻ nịnh nọt, cẩn thận đi theo, thấp giọng nói chuyện.
Nhìn qua hết thảy, Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi que sắt, lại sờ lên mấy viên đá trong túi, có chút hơi do dự.
Cùng lúc đó, tiểu cô nương đi ra khỏi cửa hàng, cũng nhìn thấy Hứa Thanh bên trong đám người.


Nàng vội vàng nói vài câu với người thanh niên bên cạnh, sau đó dưới ánh mắt chăm chú quan sát Hứa Thanh của người thanh niên, tiểu cô nương buông lỏng tay ra, chạy tới phía Hứa Thanh. 
Thập hoang giả bên cạnh Hứa Thanh theo bản năng tránh lui ra, khiến cho tiểu cô nương thuận lợi chạy tới trước người Hứa Thanh, cáo biệt với hắn.
- Ca ca của ta tới đón ta rồi, tiểu hài tử ca ca, ngươi có muốn cùng nhau rời khỏi với ta hay không?
Trong lúc cáo biệt, tiểu cô nương mang theo một chút chờ mong, nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh lắc đầu.

Nhận được đáp án, cảm xúc của tiểu cô nương có chút mất mác, nàng lại liếc mắt nhìn Hứa Thanh, trên mặt lại lần nữa nở nụ cười.
- Không sao, chờ ta trưởng thành, chúng ta còn có thể nhìn thấy nhau, tiểu hài tử ca ca, ta nói là sẽ báo đáp ơn cứu mệnh của ngươi, ta nhất định có thể làm được.
- Ta muốn đi theo ca ca ta rời đi, ca ca ta đối với ta khá tốt, ta muốn cái gì y đều cho ta, ngươi cũng có ca ca không?
Tiểu cô nương nói rất nhiều, đang nói, thanh niên đứng ngoài tiệm tạm hóa kêu một tiếng về phía nàng.
- Ta phải đi rồi tiểu hài tử ca ca.
Tiểu cô nương nhìn qua Hứa Thanh, nàng ở trong doanh địa này hơn hai tháng, người quen thuộc duy nhất chính là người trước mắt, giờ phút này trong lòng bỗng có chút không muốn.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn tiểu cô nương, từ trong túi da lấy ra một viên đá bảy màu, đưa cho nàng.

- Viên đá này có thể trừ sẹo, tặng cho ngươi.
Tiểu cô nương sững sờ, cầm lấy viên đá nhìn Hứa Thanh, muốn nói lại thôi, mà ca ca của nàng lần nữa hô hoán, cuối cùng tiểu cô nương liếc mắt nhìn thật sâu Hứa Thanh, cầm trong tay viên đá bảy màu, trở về tới bên người thanh niên, ở trong sự bảo vệ của đám người mặc hắc bào đi xa.
Trên đường, nàng một lần nữa quay đầu, phất phất tay về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng phất tay đáp lại, đưa mắt nhìn tiểu cô nương giống như vĩnh viễn đều có thể vui vẻ nở nụ cười đi xa, hắn cảm giác đối phương rời khỏi nơi này là rất đúng.
- Chúc, bình an.
Nói xong, Hứa Thanh quay người, đi về chỗ ở của mình.

Sinh hoạt vẫn bình thường như trước kia, một người lặng lẽ nấu cơm, lặng lẽ ăn, lặng lẽ đả tọa, lặng lẽ đi học..