Trong ánh mắt của tiểu tử câm lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể run rẩy muốn
vùng vẫy tránh thoát, nhưng tay phải Hứa Thanh giống như một chiếc kìm sắt
một mực túm chặt cổ y, khiến cho vô luận y vùng vẫy như thế nào đều vô ích.
Mà chênh lệch tu vi cực lớn, cũng khiến cho y không có chút khả năng phản
kháng nào cả.
Cho dù y... Đã gần như là Trúc Cơ.
Sở dĩ nói gần như, là vì tu vi của tiểu tử câm rất kỳ quái, ở vào giữa Ngưng
Khí và Trúc Cơ, dường như vẫn chưa kết thúc trạng thái Ngưng Khí vậy, còn
cách Trúc Cơ thì tựa như một tờ giấy cực mỏng.
Mà nơi này cũng coi như là một khu phố xá sầm uất, người đi đường bốn
phía không ít, còn có rất nhiều đệ tử Thất Huyết Đồng cùng với đệ tử các tông
khác, nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy Hứa Thanh và tiểu tử câm, thần sắc
tất cả đều nhao nhao ngưng tụ, phàm nhân tránh lui còn tu sĩ thì cúi đầu bái kiến
Hứa Thanh.
Lấy thân phận bây giờ của Hứa Thanh ở Liên Minh Bát Tông, đừng nói hắn
bóp cổ một người đệ tử, coi như là hắn giết người trên đường cũng sẽ không có
bất cứ phiền phức gì.
Nhiều nhất cũng chỉ bị giáo huấn khiển trách một chút mà thôi, thậm chí hễ
là hắn chiếm một tia đạo lý, vậy thì ngay cả chút răn dạy cũng không có.
Bởi vì từ trình độ nào đó mà nói, lúc này hắn đã là người đại biểu cho toàn
bộ đệ tử thế hệ này của Liên Minh Bát Tông.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn tiểu tử câm, hắn nhớ kỹ lúc đi làm nhiệm vụ tuần
sông, tiểu tử câm đã là Ngưng Khí đại viên mãn, mắt thấy sẽ bước vào Trúc Cơ,
nhưng bây giờ lại ở trong cái trạng thái này, liên hệ với những gì nhìn thấy khi
Quỷ Đế Sơn hiện ra trong mắt, một đáp án lập tức hiện ra trong lòng Hứa
Thanh.
Hắn xác định người trước mắt chỉ là một cái xác không mà thôi, hồn bên
trong …không phải là tiểu tử câm.
Mắt thấy người này không nói, Hứa Thanh mang theo tiểu tử câm bay thẳng
đến nơi cập bến.
Sau khi tới nơi liền lấy ra Pháp Thuyền còn dư lại một lần tự bạo của mình,
một khắc khi bước vào trong khoang thuyền, trong tay Hứa Thanh lập tức tràn
ra ảm hồn hỏa, ám hồn hỏa theo cổ của tiểu tử câm trực tiếp tràn vào bên trong
cơ thể của y.
Sau một khắc, từ trong miệng của tiểu tử câm rõ ràng truyền ra một tiếng
kêu vô cùng thê lương, mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân thể của y đang
dần suy yếu, toàn thân kịch liệt run rẩy, thần hồn của y đã bị Hứa Thanh dùng
ảm hồn hỏa hút ra ngoài.
Ngoại hình của đạo thần hồn này hoàn toàn không giống tiểu tử câm, nó là
một đoàn khói đen không ngừng biến hóa bộ dạng, bên trong tràn ra từng trận
khí tức tà ác, còn tràn ngập dị chất nồng đậm giống như muốn bôi bẩn bát
phương.
Nhưng dưới ảm hồn hỏa của Hứa Thanh, nó chỉ có thể run rẩy, một cái chớp
mắt khi nó hạ xuống, theo cái bóng của Hứa Thanh tản ra, khi Ảnh Tử mở mắt
lộ ra cảm giác đói khát muốn thôn phệ, đạo thần hồn này lập tức trở nên run rẩy
mãnh liệt hơn nữa.
Cuối cùng Hứa Thanh khẽ hút một cái, đạo hồn này lập tức bị hắn dung
nhập vào trong cơ thể, trực tiếp trấn áp ở trong đạo pháp khiếu thứ 61, pháp lực
thiêu đốt không ngừng luyện hóa, mà lúc này thân thể của tiểu tử câm cũng run
lên, trong ánh mắt chậm rãi xuất hiện thần sắc mà Hứa Thanh quen thuộc.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, buông lỏng tay ra.
Tiểu tử câm rơi xuống đất và hô hấp dồn dập, trong mắt có chút mờ mịt,
nhưng hình như rất nhanh liền nhớ lại cái gì, sắc mặt trở nên âm trầm, trong mắt
lộ ra sát khí.
Sau đó y liền quỳ xuống dập đầu ba cái với Hứa Thanh, ngẩng đầu đầy cảm
kích nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh liếc mắt đánh giá cẩn thận tiểu tử câm, nhàn nhạt mở miệng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tiểu tử câm lập tức lấy ra một khối ngọc giản, nhanh chóng lạc ấn một
phen, sau đó dùng hay tay cung kính đưa cho Hứa Thanh, sau khi Hứa Thanh
nhận lấy, tiểu tử câm liền cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, thấy trên
người không có áo da, rõ ràng có chút không được tự nhiên.
"Thay đồ đi." Hứa Thanh bình tĩnh nói, sau đó tiểu tử câm lập tức lấy ra bộ
áo da chó từ trong túi trữ vật để mặc vào trên người.
Sau khi mặc vào thì vẻ mặt của tiểu tử câm mới yên tĩnh lại, lặng lẽ đứng im
tại chỗ chờ đợi Hứa Thanh căn dặn.
Hứa Thanh xem xét ngọc giản, rất nhanh liền biết được nguyên do trong đó.
Hết thảy nguyên do, đều bởi vì tiểu tử câm Trúc Cơ.
Tu sĩ Trúc Cơ sẽ có thứ rất đáng sợ phủ xuống, thế nên khi Trúc Cơ cần phải
thuê chỗ che chở của tông môn, mượn nhờ ngọn đèn chỗ đó để bảo vệ bản thân.
Tiểu tử câm cũng làm như vậy, nhưng bởi vì bản thân của y có chút kỳ dị,
trực giác và cảm giác quá nhạy cảm, mức độ nhạy cảm đến cực hạn, mà loại
trực giác này rất đáng sợ, ngày bình thường cũng trợ giúp rất lớn cho y, ngay cả
sự tồn tại của Ảnh Tử cũng bị y cảm nhận ra.
Chỉ là... Ngay một khắc khi y Trúc Cơ, trực giác nhạy cảm lại trở thành
một cái lỗ hổng cực lớn với y, trực giác và cảm giác của y tựa như một bó đuốc
chói mắt, chẳng những hấp dẫn càng nhiều tồn tại không biết, lại càng khiến
những tồn tại kia dễ dàng chiếm cứ thân thể của y hơn.
Vì vậy tràng cảnh lúc tiểu tử câm Trúc Cơ liền vô cùng kinh khủng, y bị
những bóng đen tồn tại ở một thế giới khác nhào tới trên thân thể, một con trong
đó tranh thủ lúc tiểu tư câm cúi người đã trấn áp hồn của tiểu tử câm, gần như
đã đoạt xá y.
Nếu không phải Hứa Thanh trông thấy, sợ là sau một thời gian ngắn, thần
hồn của tiểu tử câm sẽ bị dung hợp và thôn phệ, lúc đó..... Sẽ rất khó lộ ra sơ
hở, người ngoài muốn phát hiện cũng sẽ càng khó khăn.
Hứa Thanh trầm ngâm quét mắt nhìn tiểu tử câm quỳ ở bên cạnh, mặc dù
hiện giờ thân thể của y rất suy yếu, nhưng biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn
lại nhớ tới đủ loại biểu hiện trước kia của đối phương, từ trình độ nào đó mà
nói, tiểu tử câm thật ra giống như là thủ hạ chính dưới tay hắn.
Dẫu sao từ khi vừa mới bắt đầu, tiểu tử câm liền liên tiếp biểu lộ ra cử chỉ
muốn đi theo hắn, sau khi hắn nhậm chức lại cực kỳ ra sức.
Thế là Hứa Thanh liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi Trúc Cơ ở chỗ này của ta đi."
Ánh mắt của tiểu tử câm sáng lên, không chút do dự mà lập tức khoanh chân
ngồi xuống.
Giống như ở trong nhận thức của tiểu tử câm, mặc dù Trúc Cơ ẩn chứa thứ
rất đáng sợ, nhưng tựa hồ chỉ cần có Hứa Thanh ở bên cạnh, vậy thì y sẽ không
sợ tất cả những thứ kinh khủng đó nữa.
Cho nên ngay khoảng khắc khoanh chân lại, tiểu tử câm rất nhanh liền thổ
nạp đều đều, dần dần vận hành tu vi, bên ngoài cũng dần dần tối xuống.
Hứa Thanh cũng ngồi xuống, cho đến khi tới canh ba đôi mắt của hắn chợt
mở ra, nhìn tiểu tử câm.