Quang Âm Chi Ngoại

Chương 677: Sư tôn cứu ta (2)




Lúc này bàn tay vừa xong đã tiêu tán, chỗ đó cũng hóa thành một lão đạo

mặt đỏ mặc áo đen, sau lưng thình lình cũng là ba tòa Thiên Cung.

Lão đứng ở nơi đó và cũng nghi ngờ tỏa cảm giác ra bốn phía, không hề

đuổi bắt Hứa Thanh.

Nhưng khi Hứa Thanh lại đổi phương hướng, hư vô lần nữa chấn động, một

gương mặt cực lớn đột nhiên hiện ra, đây là một gương mặt không có tóc và

trong mắt tràn ngập tơ máu, mở to miệng mang theo hung tàn và dữ tợn, hung

hăng cắn về phía Pháp Thuyền của Hứa Thanh.

Tiếng nổ vang vọng, Pháp Thuyền của Hứa Thanh lần nữa nổ tung.

Hứa Thanh đau lòng chỉ có thể nhanh chóng thu hồi, sau đó lại nghiến răng

lần nữa đổi hướng khác lao ra.

Nhưng lần này vẫn có thân ảnh khác hiện ra, là một nam tử trung niên thân

thể cao lớn thô kệch ngăn trở phía trước, ngay khi hiện ra gã liền nhe răng cười,

ba tòa Thiên Cung phía sau chợt trấn áp xuống Hứa Thanh.

Thân thể Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, máu tươi phun ra, Tử Thiên Vô

Cực Quan biến thành lớp che chở ngoài thân thể càng chấn động mãnh liệt hơn

nữa.

Trong lúc không cách nào né tránh, cái tên trung niên Kim Đan ba tòa Thiên

Cung xuất hiện từ đầu cũng đã cất bước đi đến.

Giờ phút này, bốn phía xung quanh Hứa Thanh đã xuất hiện bốn vị tu sĩ

Kim Đan ba tòa Thiên Cung.

Đồng thời thì khắp cả vùng đất cũng có vài chục đạo thân ảnh tán tu lần lượt

bay ra, những người này thình lình đều mai phục ở bốn phía quanh Tư Đồng

Quốc.

Nhìn qua những người này, sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, bỗng nhiên lấy ra

một tấm Vô Tự Truyện Tống Phù, chợp bóp một cái.

Trong chốc lát lực lượng truyền tống bộc phát, thân ảnh Hứa Thanh tan biến

ngay tại chỗ.

Theo hắn biến mất, những tu sĩ Kim Đan ở bốn phía rõ ràng đều không có

bất luận dấu hiệu gì là muốn dò xét và truy kích, mà thần sắc tham lam và sát ý

trên mặt của bọn họ cũng lập tức tiêu tán trong một cái chớp mắt, càng kinh

người hơn đó là khi biểu cảm của bọn họ tản đi, thân ảnh của những người này

cũng đồng thời chầm chậm mơ hồ.

Cho đến một lát sau rõ ràng giống như bị xóa đi vậy, tất cả đều biến mất

ngay tại chỗ.

Đại địa lại trở lại một mảnh an bình, lại trôi qua nửa canh giờ, trên mặt núi

đá có một mảnh đất đột nhiên vặn vẹo, hóa thành một lão giả mặt rỗ mặc đạo

bào lục sắc, lão giả này cẩn thận chú ý xem xét bốn phía, trong mắt lộ ra quang

mang thâm thúy.

"Tuy là huyễn cảnh nhưng mỗi một kích trong đó cũng đều rất chân thật, mà

nhìn biểu hiện của Hứa Thanh, chẳng lẽ thật sự không có người vệ đạo đi theo?"

"Không có người vệ đạo, thế mà hắn dám trắng trợn ra ngoài như vậy?"

"Nhưng mà nếu nhớ lại, lúc hắn ra ngoài hình như đúng là đã có che giấu,

nếu ta không biết được mục đích chuẩn xác của hắn, cũng rất khó khóa chặt

hắn."

Trầm ngâm một hồi, thân thể lão giả này nhoáng một cái, tan biến vô ảnh.

Cùng lúc đó cách nơi đây một chút phạm vi, trên một cánh đồng hoang, thân

ảnh Hứa Thanh truyền tống hiện ra, ngay khi mới vừa xuất hiện hắn liền phun

ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lấy ra ngọc giản truyền âm về tông môn.

Nhưng ngay khi hắn lấy ra khối ngọc giản kia, đại địa đột nhiên lõm xuống

hóa thành một cái miệng lớn rậm rạp, hung hăng nuốt hắn xuống.

Hứa Thanh biến sắc nhanh chóng bay lên không, mặt đất lập tức truyền ra

âm thanh nổ vang, cái miệng lớn kia rõ ràng là một cái miệng rộng của một

người khổng lồ, mà bây giờ người khổng lồ này cũng đang muốn đứng lên,

chiều cao của nó phải tới ngàn trượng, giơ đại thủ lên muốn chụp về phía Hứa

Thanh.

Hứa Thanh cấp tốc rút lui, nhưng trong một cái chớp mắt hư vô phía sau

chợt dao động, thân ảnh lão giả mặt rỗ mặc áo xanh bước ra, phất tay một cái

phía sau bỗng nhiên biến ảo hiện ra năm tòa Thiên Cung, trực tiếp hình thành

lực lượng trấn áp, ầm ầm nện vào trên người Hứa Thanh.

Thân thể Hứa Thanh chấn động điên cuồng phun máu tươi, trong khi lớp

phòng hộ ngoài thân thể chấn động kịch liệt, hắn nhanh chóng lấy ra Vô Tự

Truyện Tống Phù, vừa muốn bóp nát.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, phía sau hắn bỗng có một giọng nói bình

tĩnh truyền đến.

"Phong!"

Chữ này vừa ra, phía trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo trận pháp

màu vàng cực lớn, hung hăng trấn về phía đại địa.

Truyền tống mất hiệu lực, thân thể Hứa Thanh lập tức bị một cỗ đại lực trấn

áp không cách nào bay lên trên không, phải rơi xuống phía dưới.

Sắc mặt Hứa Thanh trắng bệch, chợt ngẩng đầu nhìn một người đồng tử

ngồi trên trận pháp màu vàng trên không.

Người đồng tử này mặc đạo bào màu đỏ, khoanh chân ngồi trên trận pháp,

đỉnh đầu cũng là năm tòa Thiên Cung kinh người, gã đang không ngừng khiến

cho trận pháp ép xuống đại địa, cũng khiến cho toàn thân Hứa Thanh bị trấn áp

ở trong vang lên âm thanh ken két rung động, Vô Cực Quan che chở cũng đều

lõm vào, thân thể tiếp tục rơi xuống.

Cho đến khi một tiếng oanh vang lên, thân thể Hứa Thanh đã rơi xuống mặt

đất.

Trong nháy mắt tiếp theo mặt đất chung quanh hắn đột nhiên hiện ra vô số

tóc màu đen, những sợi tóc này nhanh chóng quấn quanh hắn vào bên trong,

một cỗ lực lượng ăn mòn lập tức bộc phát, bắt đầu xâm nhập vào lớp phòng hộ

Tử Thiên Vô Cực Quan của hắn.

"Xem ra thật sự không có người vệ đạo."

"Các ngươi cẩn thận quá mức rồi, cho dù có người vệ đạo thì như thế nào,

chúng ta cũng chỉ đưa phân thân tới đây, cùng lắm thì không cần đạo phân thân

này nữa, còn sợ vệ đạo nào hay sao!"

"Cũng đúng, mặc kệ có hay không, chúng ta cũng nhất định phải hoàn thành

nhiệm vụ lần này, cho dù Thất Huyết Đồng thật sự muốn câu cá, chúng ta cũng

đã có chuẩn bị."

Trong khi lớp phòng hộ của Hứa Thanh bị cấp tốc ăn mòn, trên bầu trời,

đồng tử và lão giả mặc áo bào màu lục, còn có người khổng lồ ngàn trượng lần

lượt mở miệng.

Sau đó cả ba tự mình bấm niệm pháp quyết, một lực lượng mênh mông lập

tức bộc phát ra từ trên người của bọn họ, một cỗ lực lượng diệt sạch tất cả hình

thành, ầm ầm hạ xuống Hứa Thanh phía dưới.

Mắt thấy nguy cơ sắp tới, một cái giọng nói mang theo bất mãn lập tức vang

vọng khắp bốn phương.