Hứa Thanh suy nghĩ một chút, lấy ra một hồ lô rượu, đưa cho Đinh Tuyết.
"A?" Đinh Tuyết sững sờ.
"Uống một ngụm, sẽ ấm áp hơn."
Đinh Tuyết do dự tiếp nhận, nhìn hồ lô rượu trong tay một chút, lại nhìn sắc
mặt bình tĩnh của Hứa Thanh một chút, nàng cắn răng …trực tiếp uống một
ngụm lớn.
Nhưng nàng uống quá nhanh, nhịn không được mà ho khan, trong nháy mắt
tiếp theo có một viên đan dược bay tới trước người nàng.
"Đan này trị ho."
Đinh Tuyết có chút mờ mịt, sau một lúc lâu liền cầm lấy đan dược, vẻ tội
nghiệp nhìn Hứa Thanh, lúc này lại có sấm sét nổ vang, thân thể nàng lại hơi
run lên một chút.
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, nhìn tia chớp phía ngoài, nghe tiếng
mưa rơi cùng với thiên lôi cuồn cuộn mà đến, không biết tại sao hắn lại nghĩ tới
thân ảnh hiên ngang ngồi trên mạn thuyền vào một tháng trước, lúc ấy cũng là
một đêm mưa, cũng trên con thuyền này.
Hồi lâu sau giữa từng trận sấm sét cuồn cuộn, Hứa Thanh lấy cây sáo ra, đặt
ở bên miệng và nhẹ nhàng thổi lên, vào thời khắc này tiếng sáo ung dung truyền
ra tràn ngập Pháp Thuyền, phiêu tán giữa thiên địa, sấm sét nổ vang bên ngoài
tựa như đã trở thành nhịp trống, làm nhạc đệm cho tiếng sáo của hắn.
Bên trong tiếng sáo ẩn chứa một cỗ khí thế giang hồ, càng ẩn chứa những
suy nghĩ ở trong lòng Hứa Thanh, khi tiếng sáo vang vọng bát phương, ánh mắt
Đinh Tuyết cũng trở nên ngây dại.
Nàng ngơ ngác nhìn Hứa Thanh, nhìn thân ảnh mặc đạo bào màu tím, nhìn
cặp lông mày hình kiếm, nhìn cây sáo xanh biếc trước mặt, vào thời khắc này
thời gian bên trong thế giới của nàng hình như đã ngưng đọng.
Chẳng biết lúc nào tiếng sáo kết thúc, chẳng biết lúc nào bên ngoài hừng
đông, chẳng biết lúc nào cơn dông dừng lại.
"Hứa Thanh ca ca, này khúc tên gọi là gì?" Đinh Tuyết thở sâu, hồi phục
tinh thần thì thào nói nhỏ.
Hứa Thanh lắc đầu không trả lời, hắn đứng lên nhìn tia nắng ban mai chiếu
xuống đại địa, nơi đó có một cái tiểu quốc chiếu vào trong mắt của hắn.
Chỗ đó, chính là mục đích chuyến này của bọn họ.
Tư Đồng Quốc.
Đây là một tiểu quốc của nhân tộc, cho đến khi Thất Huyết Đồng đến đây,
nó vốn không phụ thuộc bất luận cái thế lực nào, bởi vì Quốc chủ trước của
nước này đã từng là một vị trưởng lão mấy đời trước của Thất Huyết Đồng, bởi
vì thiên tư của bản thân khiến cho liên minh ép buộc giữ lại, sau đó bắt sinh
sống ở đây không cho phép trở về.
Cho đến khi già đi, người trưởng lão đó liền lựa chọn định cư ở nơi đây và
khai sáng ra cái tiểu quốc này, mãi đến một khắc người trưởng lão này tọa hóa,
lão vẫn không có cách nào trở lại Thất Huyết Đồng.
Quốc gia như thế, chuyện xưa như vậy, tất nhiên Thất Huyết Đồng sẽ coi
trọng.
Thất Huyết Đồng vốn dự định an bài một đệ tử hai đoàn mệnh hỏa đến đây
để xử lý, nhưng bởi vì Thất gia muốn đưa Hứa Thanh ra ngoài, cho nên dứt
khoát an bài việc này cho Hứa Thanh.
Dưới tia nắng ban mai, trong tiểu quốc bốc lên từng làn khói bếp, từ trên
bầu trời nhìn xuống, tiểu quốc này tràn ngập một bầu không khí yên bình, cũng
coi như là một cái quốc gia an toàn trong rất nhiều quốc gia ở thế giới loạn lạc
nguy hiểm này.
Sở dĩ được như vậy, là bởi vì vị trưởng lão Thất Huyết Đồng đó trước khi
sáng lập ra quốc gia này đã bố trí trận pháp ở bốn phía để che chở, trận pháp
này có thể khiến cho tu sĩ phía dưới Kim Đan nếu không được cho phép, sẽ rất
khó có thể bước vào bên trong quốc gia.
Nhưng hiển nhiên gần đây trận pháp của tiểu quốc đã là xuất hiện chỗ hổng,
thế cho nên đã có quỷ dị xâm nhập vào trong.
Cụ thể thì trước khi tới Hứa Thanh đã xem qua hồ sơ rồi, được biết vào hai
mươi ngày trước, trong nước có 49 người hóa thành thây khô, tự đi vào quảng
trường trong thành sau đó tự bày ra trận pháp ở đó, kêu rên mấy canh giờ rồi
chết.
Bây giờ quốc gia này đã phụ thuộc vào Thất Huyết Đồng, cho nên Thất
Huyết Đồng đã an bài một người đệ tử Trúc Cơ của đệ lục phong tới đây để
trông coi, mặc dù đệ tử này không tới một đoàn mệnh hỏa nhưng cũng không
phải là tán tu tầm thường có thể so sánh, trải qua điều tra thì rất nhanh người
này đã tìm được và chém giết hung thủ.
Nhưng mười ngày trước, lại đồng dạng xuất hiện một màn như cũ, hung thủ
cũng giống như đúc cái tên đã bị giết kia.
Đến lúc này vị đệ tử của đệ lục phong kia liền biết được việc này nhất định
là quỷ dị, thế nên liền báo cáo lại tông môn, xin tông môn trong mười ngày phái
người đến, theo gã phân tích, lần tiếp theo chính là vào mười ngày sau.
Mà ngày Hứa Thanh tới, chính là ngày thứ mười.
Sau khi Hứa Thanh đến cũng không hề thông báo cho Quốc chủ tiểu quốc
cùng với người đệ tử của đệ lục phong, mà điều khiển Pháp Thuyền bay ra khỏi
phạm vi của tiểu quốc này, cho đến khi bay ra rất xa, hắn mới lặng yên không
phát ra khí tức, mang theo Đinh Tuyết rời khỏi Pháp Thuyền, một đường ẩn nấp
hành tung, cầm lấy ngọc giản thông hành lén lút trở về, chậm rãi vào trong đô
thành của tiểu quốc.
Trước mắt bọn họ đều là người phàm tục, bởi vì bốn phía có trận pháp tồn
tại, cho nên nhìn qua trạng thái của bọn họ tốt hơn khá nhiều so với những
người nghèo khổ mà Hứa Thanh đã từng chứng kiến.
Mặc dù cũng có dị chất, nhưng còn chưa tới trình độ cả người hư thối hay
xanh đen đến gần như dị hoá, mà trên đầu đường cũng có không ít người đi
đường, tiếng cười chiếm đa số, Đinh Tuyết cũng tò mò quan sát khắp nơi.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều chưa từng đi qua địa phương tiểu quốc như thế
này, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng cũng hiểu rõ cái thế giới này từ trong
hồ sơ của tông môn, cũng biết hôm nay tới đây là để tìm ra quỷ dị, thế nên nàng
cũng không hề quấy rầy Hứa Thanh, chỉ chăm chú đi theo sau lưng Hứa Thanh.
Hứa Thanh đi trên đầu đường, người ngoài không nhìn thấy thân ảnh của
hắn, đây là hiệu dụng của một loại Ẩn Thân Phù cấp thấp trong liên minh, trừ
phi tu vi đạt đến Trúc Cơ, bằng không mà nói sẽ không cách nào cảm thụ chấn
động của Ẩn Thân Phù.
Cứ như vậy một canh giờ trôi qua, Hứa Thanh đi vòng quanh tiểu quốc một
vòng, cuối cùng liền dừng lại ở một ngôi nhà dân, cúi đầu nhìn thoáng qua cái
bóng của mình, Ảnh Tử lập tức truyền ra chấn động suy nghĩ của nó, nó cảm
giác trong nơi này có quỷ dị.
Đối với người bên ngoài mà nói, có lẽ nhiệm vụ này sẽ có khó khăn, nhưng
đối với Hứa Thanh mà nói là rất đơn giản, hắn không chút gì do dự tiến một
bước đi về phía trước, trực tiếp bước vào cái nhà dân này, chớp mắt khi hắn
bước vào bên trong, một trận gió lạnh đập thẳng vào mặt.
Không cần Hứa Thanh ra tay, Ảnh Tử lập tức hung hăng lao lên nuốt một
cái, gió lạnh lập tức tiêu tán và bị hút vào trong miệng Ảnh Tử, theo tiếng nhấm
nuốt truyền ra, quỷ dị nơi đây tan biến.
Sau đó Hứa Thanh đứng tại chỗ lặng lẽ chờ đợi, sau một lúc lâu lại nhướn
lông mi lên, Ảnh Tử truyền tin tức lại, báo cho hắn biết là lại phát hiện ra nơi
khác có quỷ dị.
"Chẳng lẽ lại là Quỷ U tộc?" Hứa Thanh trầm ngâm, mang theo Đinh Tuyết
đang đứng đợi ở ngoài cửa đi tới nơi Ảnh Tử chỉ dẫn, sau khi tới đó liền cảm
nhận được khí tức quỷ dị, rất nhanh dưới sự thôn phệ của Ảnh Tử, con quỷ dị
này rất nhanh liền tan biến.
".. Không… bảo….người...."
Ảnh Tử vừa cắn nuốt vừa truyền lại cảm xúc, Hứa Thanh nhíu mày, lão tổ
Kim Cương Tông thấy vậy liền nhanh chóng truyền âm.
"Chủ tử, ý tứ của Tiểu Ảnh là cái này không phải là một con quỷ dị, mà là
hai cái thân thể khác biệt, ý vị cũng không giống với Quỷ U tộc cho lắm, cho
nên hẳn không phải là Quỷ U tộc, nó cảm thấy đây giống như là vật nào đó sinh
ra trạng thái quỷ dị."