Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Vào đêm khuya ngày thứ ba, Hứa Thanh đang đả tọa bỗng nhiên mở hai mắt
ra, trong mắt lộ ra một tia chờ mong, hắn cảm thụ thấy trong túi trữ vật có dị
động.
Dị động truyền ra từ trong cái bình chứa đám tiểu hắc trùng ăn Tiên Đống.
Hứa Thanh lấy cái bình ra, đầu tiên cảm giác một chút, sau khi xác định
không có gì đáng ngại liền mở ra.
Trong bình không có gì hết, Hứa Thanh xem xét bốn phía cũng không cảm
thụ được bất cứ cái gì.
Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy có một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt đang
tràn ngập ngay gần mình.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, giơ tay trái lên cứa vào lòng bàn tay phải
một cái, máu tươi lập tức tràn ra, miệng vết thương nháy mắt liền khép lại
nhưng những giọt máu tươi vừa chảy ra cũng đã đủ dùng rồi.
Trong nháy mắt tiếp theo không khí lưu động, một đám nhìn không thấy,
đến cả cảm giác cũng rất khó phát hiện, từ bốn phía bay thẳng đến bàn tay dính
máu tươi của Hứa Thanh, dưới sự quan sát của Hứa Thanh, dùng mắt thường
cũng có thể nhìn thấy máu tươi trên lòng bàn tay hắn dần dần thu nhỏ lại, cuối
cùng là biến mất.
Theo máu tươi biến mất, rốt cuộc Hứa Thanh cũng đã cảm nhận được sự tồn
tại của đám tiểu hắc trùng.
Sau khi những con tiểu hắc trùng này hấp thu Tiên Đống, khả năng ẩn nấp
của chúng nó đã đạt đến trình độ rất cao, thế cho nên vừa xong đến cả Hứa
Thanh cũng không thể phát hiện.
Nhưng chúng nó dẫu sao cũng đều được Hứa Thanh lấy máu tươi của bản
thân để nuôi nấng mà ra, trong cơ thể ẩn chứa độc của Hứa Thanh, mặc dù đã
thật lâu không uống máu của hắn, nhưng vẫn tồn tại bản năng như xưa.
Mà sau khi bọn chúng cắn nuốt máu của Hứa Thanh, liên hệ giữa đôi bên lại
trở nên rõ ràng.
"Tổng cộng ba trăm bảy mươi mốt con." Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua bốn
phía, trong lòng thoả mãn.
Nhưng hắn cũng hiểu được đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo hắn còn phải liên
tục nuôi nấng, mà những con tiểu trùng này cũng bởi vì đã lâu không được ăn
độc, thế nên giờ phút này tất cả đều đang tràn ra một cảm giác đói khát với hắn.
Vì vậy ngày hôm sau Hứa Thanh liền rời khỏi nơi cập bến, tới từng tiệm
thuốc bên trong chủ thành Liên Minh Bát Tông để mua sắm độc dược độc thảo,
hắn có đãi ngộ của Đạo Tử, hàng năm có hạn mức tiêu dùng tám trăm vạn linh
thạch, vì vậy khi hắn mua sắm độc thảo không hề cảm thấy đau lòng chút nào.
Trong một ngày Hứa Thanh mua rất nhiều độc thảo, trong đó còn có rất
nhiều độc đều thuộc nhóm quý trọng và hiếm thấy, còn có một chút thành phẩm
độc đan, sau khi mua những thứ này, hắn cũng bắt đầu tiến hành nuôi dưỡng
đám tiểu hắc trùng.
Vốn dĩ Hứa Thanh định dần dần tiến từng bước.
Nhưng những con tiểu hắc trùng kia hiển nhiên là đã cực kỳ đói khát, ban
đầu Hứa Thanh còn lo chúng nó không cách nào thừa nhận được, muốn dùng
tiết tấu chậm rãi để bọn chúng thích ứng.
Nhưng sau đó hắn dứt khoát đặt độc thảo độc đan mua được ở phía trước,
hắn đặt ở đâu là đám tiểu hắc trùng liền bổ nhào về phía đó mà ăn, điên cuồng
thôn phệ.
Cứ như vậy bảy ngày trôi qua, đám tiểu hắc trùng ăn càng ngày càng nhiều
độc thảo, linh thạch tiêu hao mỗi ngày cũng như nước chảy, nhưng đồng dạng
độc ẩn chứa bên trong những con tiểu hắc trùng này cũng cao lên, có lẽ là bởi vì
Tiên Đống bị chúng nó hấp thu hoàn toàn, cho nên chất độc cũng càng ngày
càng hung mãnh.
Thậm chí nếu như tu sĩ Kim Đan một tòa Thiên Cung bình thường bị chúng
nó cắn một cái, sau đó bị chúng nó chui vào trong cơ thể, nhất định sẽ chết bất
đắc kỳ tử.
Điều này cũng khiến cho Hứa Thanh phải hít vào một hơi, sau đó lấy ra
khỏa độc đan chứa độc cấm kia, bắt đầu hoàn thành kế hoạch đã định ra từ lúc
còn ở Nam Hoàng Châu, hắn muốn bồi dưỡng ra tiểu hắc trùng có thể sinh hoạt
ở bên trong khỏa độc đan này.
Nhưng quá trình này vẫn không hề thuận lợi như cũ, tuy đám tiểu hắc trùng
biến dị trở nên hung mãnh vượt qua trước kia, nhưng độc của khỏa độc đan kia
vẫn quá mức kinh khủng, chúng nó cũng chỉ kiên trì thời gian lâu hơn mà thôi,
vẫn không thể hoàn toàn sinh hoạt ở bên trong.
Nhưng Hứa Thanh cũng đã rất hài lòng, bởi vì hắn có phát hiện, nhóm tiểu
hắc trùng này rõ ràng có thể mơ hồ thôn phệ một chút độc cấm trong khỏa độc
đan kia, sau đó lưu lại ở trong thể nội.
Mặc dù chúng nó cũng không thể giữ độc cấm trong thời gian quá lâu, qua
vài ngày sẽ phải phun ra, nếu không bản thân chúng nó sẽ hư thối trở thành tro
bụi, nhưng chúng nó có thể làm đến điểm này, cũng đủ làm cho chiến lực của
Hứa Thanh tăng lên một bước lớn rồi.
Cuối cùng hắn đã có thể sử dụng độc cấm trong khỏa độc đan kia, biến nó
trở thành đòn sát thủ của mình, chứ không phải là thủ đoạn đồng quy vu tận.
Điều này khiến cho Hứa Thanh rất phấn khởi, thế là hắn lại bắt đầu đi ra
ngoài mua sắm một vòng mới, lần này hắn không còn mua sắm độc thảo độc
dược nữa, mà mua hung thú còn sống.
Khi ở bên Nam Hoàng Châu, hắn có tử tù của Bộ Hung ti để khiến tiểu hắc
trùng sinh sôi nẩy nở, nhưng sau khi đến Liên Minh Bát Tông, bộ mà hắn làm là
một ngành phụ trách và không có đại lao, nhưng Liên Minh Bát Tông cũng
không thiếu hung thú.
Sau khi Hứa Thanh thử nghiệm liền phát hiện, mặc dù hiệu quả của hung
thú không bằng tử tù nhưng cũng có thể tiếp nhận được, thế nên thời gian tiếp
theo, bên trong Pháp Thuyền của hắn, dưới sự ngăn cách của lớp màn phòng hộ,
thường xuyên vang lên tiếng gào thét thê lương của các loại dã thú.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, một tháng qua đi.
Số lượng tiểu hắc trùng của Hứa Thanh từ hơn ba trăm con lúc đầu đã biến
thành hơn ba nghìn con, được hắn cất kỹ ở trong ba cái bình nhỏ, mà lúc này
hắn cũng nhận được truyền âm của Thất gia.